Khuất Tử Dạ cảm thấy bản thân đã đi rất lâu, đôi chân mệt nhừ dừng chân bên một tửu quán.
Quang cảnh xung quanh hắn tối đen như mực, chỉ có cánh cửa phòng trước mắt được thắp đèn sáng loáng.
Hắn cảm thấy không khí ở đây quá kỳ quái nên xoay người hỏi thăm, nhưng chủ quán sau khi đưa hắn đến phòng thì không biết đã rời đi từ lúc nào, chỉ còn mình hắn tịch mịch trong bóng đen.
Hắn đẩy cửa đi vào, phong cách bài trí nơi này rất đặc biệt, dường như hắn đã từng thấy qua ở nơi nào đó.
Dừng chân trước tấm bình phong, hắn nghe thấy phía sau có giọng nói ồ ồ cùng tiếng thở dốc của nam nhân quá tuổi.
Khi bước vào bên trong, chân mày hắn lập tức chau lại, cảnh tượng trước mắt khiến hắn không khỏi ngỡ ngàng, vầng trán cũng co giật.
Cái quái gì thế này?!
Hắn có phải đang nằm mơ?
Là mộng xuân?
Không thể, cái này cũng tính là xuân sao?
Hai nam nhân không mặc y phục cùng nhau lăn lộn trên một chiếc giường, người đàn ông da sậm màu không ngừng đưa đẩy trên cơ thể người phía dưới, mà người phía dưới bị dây thừng quấn nhiều vòng quanh cổ, hai cổ tay cũng không ngoại lệ.
Khuất Tử Dạ thầm mắng chủ quán trọ dẫn hắn đến nhầm phòng liền quay người rời đi, nhưng không ngờ cánh cửa ra ngoài duy nhất đã biến mất, ép hắn chỉ còn cách quay trở lại.
Hắn cảm thấy kỳ lạ, muốn hỏi những kẻ còn lại trong căn phòng chuyện gì đang xảy ra nhưng khi tiến lại gần hơn, trông thấy rõ ràng gương mặt xinh đẹp quá đỗi quen thuộc của nam nhân nằm dưới khiến bầu trời nơi hắn như bị sụp đổ.
Hắn vội vàng chạy đến kéo người đàn ông phía trên cơ thể Nghiêm Dung xuống, nhưng đôi tay như một làn khói mơ hồ cứ như vậy xuyên qua cơ thể gã đàn ông đó.
Hắn hoảng loạn thu lại hai bàn tay đang run rẩy.
Sao lại như vậy...!
"Sướng quá, đây là lần đầu của ngươi đúng không?"
Gã đàn ông thô bỉ lên tiếng, càng hăng say đưa đẩy trên cơ thể người phía dưới.
"Tú bà đúng là không có mắt, nếu không nhờ bản quan nhắm trúng ngươi thì ả nhất định sẽ để ngươi làm một tên tạp dịch bẩn thỉu suốt đời.
Nói đi cũng phải nói lại, để có được ngươi khiến ta mất quá nhiều công sức, khá khen cho tú bà khi có bản lĩnh khiến ngươi ngoan ngoãn nghe lời như vậy.
Dù đợi rất lâu mới được nếm mùi vị cơ thể này nhưng xem ra rất đáng giá, nơi đó siết bản quan thật chặt mà."
Đôi tay Nghiêm Dung bấu vào ga giường, gương mặt cam chịu cắn chặt vành môi đến rớm máu.
Khuất Tử Dạ tìm mọi cách ngăn cản nhưng đều vô dụng, đôi mắt hắn đỏ bừng nhìn khung cảnh trước mặt như muốn thiêu rụi tất cả.
Xong cơn thoả mãn gã đàn ông kia lập tức rời đi, không quên ném lên giường một đống ngân lượng: "Lần sau bản quan lại đến tìm cái cơ thể này của nhà ngươi, ha ha!"
Nghiêm Dung cởi dây thừng ra rồi khoác hờ y phục lên người, bước chân run rẩy xuống giường.
Sau đó từ trong hộp gỗ lấy ra một thanh dao găm, y nhìn nó rất lâu, môi mím chặt lại, giọng nói như thủy tinh từng mảnh vỡ vụn.
"Công tử...!ta nhớ người."
Nhớ ta?
Nước mắt như thác đổ không thể kiềm chế mà tuôn trào, cổ họng Nghiêm Dung nghẹn đắng, đến giọng nói cũng cô đặc lại: "Ta chỉ giúp người được lần này thôi, hiện tại ta...!chỉ muốn chết đi, ta phải làm sao đây?"
Ngươi nói gì vậy?
Nghiêm Dung gục mặt xuống bàn, từ tiếng nấc đứt quãng dần biến thành tiếng khóc nức nở, vang vọng trong không gian.
Khuất Tử Dạ cảm thấy chóp mũi mình cay cay, hắn muốn ôm người trước mặt vào lòng an ủi, ngay lúc này sàn nhà lại bất ngờ rúng động.
Hắn lảo đảo cố giữ thăng bằng, khung cảnh trước mắt lại đột ngột vặn vẹo đảo lộn một vòng.
Hắn chưa hết kinh ngạc thì căn phòng đó lại hiện ra lần nữa, nhưng cách bài trí trở nên xa xỉ hơn hẳn.
Nghiêm Dung vẫn ngồi trên bàn nâng niu Trảm Phong trên tay, chỉ có điều y phục đã thay đổi, hoa văn trên đó cầu kỳ sặc sỡ lấp đầy trên vải vóc thượng hạng, tóc y xõa dài không buồn chải vừa chạm đất, đôi môi được chăm chút thoa một ít son đỏ, gương mặt chín chắn nhưng ánh mắt lại chứa đầy sự thống khổ, y như người mất hồn ngồi một góc ôm lấy Trảm Phong trong lòng.
Sau một lúc lâu, giọng nói nhẹ nhàng như mây trôi vang lên, mang bao nhung nhớ cùng tha thiết rải lên từng câu chữ.
"Công tử, ta lại nhớ người rồi."
Nghiêm Dung dùng khăn tay cẩn thận lau từng ngóc ngách trên thanh dao găm, giống như đang trân trọng bảo vật quý giá duy nhất còn sót lại.
"Ta không muốn sống như vậy nữa, bản thân ta thật dơ bẩn, không còn mặt mũi gặp lại người..."
Dung, chuyện gì đang xảy ra?
Ngươi đừng như vậy, đừng không để ý đến ta...!
Khuất Tử Dạ ở bên cạnh không ngừng gọi tên Nghiêm Dung, hắn không muốn y cứ mãi đắm chìm trong thống khổ, muốn y trả lời những thắc mắc từ hắn.
Nhưng tất cả đều không được đáp trả...!
Nghiêm Dung đột ngột rút Trảm Phong ra, bật cười đầy thê lương.
Hành động dứt khoát như đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần khiến người bên cạnh không kịp phản ứng, từng nhát bén nhọn rạch vào động mạch chủ trên cổ tay.
Khuất Tử Dạ hoảng loạn giữ lấy Trảm Phong, bàn tay lại lần nữa xuyên vào không trung.
Đến khi máu từ cổ tay thấm đầy y phục sặc sỡ, bản thân không còn chút vướng bận nào, Nghiêm Dung nở ra nụ cười mãn nguyện, đôi mắt hạc dần dần nhắm lại...!
"Dung!!!"
Khuất Tử Dạ vùng vẫy trong vô lực, hét lên một tiếng thất thanh.
"Tôn chủ, người tỉnh rồi."
Mồ hôi đầm đìa trên trán, Khuất Tử Dạ bật dậy khỏi giường, sau đó lập tức nắm lấy cánh tay người trước mặt, sốt ruột dò hỏi: "Nghiêm Dung đâu? Nghiêm Dung đang ở đâu?!"
"Nghiêm thủ lĩnh không có ở đây, Tôn chủ gặp phải ác mộng sao?"
Khuất Tử Dạ choáng váng ôm chặt lấy đầu, cố gắng trấn định lại tinh thần đang cực kỳ rối loạn.
Khi nhận ra bản thân vẫn luôn ở gian phòng phía trong đại điện, người trước mặt là Chu Tân, hắn mới an tâm thở ra một hơi dài, trong lòng nhẹ nhõm đến kỳ lạ.
Tất cả chỉ là một giấc mộng hoang đường...!
"Tôn chủ, người khóc rồi?"
Khuất Tử Dạ ngớ ngẩn nhìn Chu Tân, sau đó đưa tay sờ lên mặt mình.
Hắn thật sự đã vì những thứ trông thấy trong giấc mộng mà đau lòng đến cực độ?
Nhanh chóng lau đi vệt nước còn vương lại trên má, Khuất Tử Dạ khẽ lắc đầu: "Ta muốn ở một mình, lão để ta nghỉ ngơi một lát, nhưng bên ngoài sao lại ồn ào như vậy?"
"Nghiêm thủ lĩnh đang thị phạm võ nghệ cùng các môn đồ mới nhập môn." Chu Tân đưa khăn lau mặt đến, kính cẩn đáp lời: "Nghiêm thủ lĩnh rất lâu không ra thao trường nên mọi người rất hiếu kỳ, người mới người