Sóng Nguyệt Vô Biên

Chương 19


trước sau

Vài ngày sau, cứ đến giờ Cửu Trọng Môn đưa đồ ăn đến, không cần đến nàng gõ đồng khánh, mỗi ngày đúng giờ đúng nơi, trừ việc thỉnh thoảng thay đổi Thiếu tư mệnh đem đồ, còn không thì không có sai biệt.

Nhai Nhi mang theo tráp vẩy nước quét nhà, đi qua một lần mười hai cung Lưu Ly. Rất kỳ lạ, nơi này chỉ có một mình Tử Phủ Quân ở, vì sao bố trí phòng ở lại nhiều như vậy. Nàng không biết từ khi Tử Phủ sáng lập đến nay từ từ sông dài núi cao, lịch sử trải qua thay đổi ít nhiều, nàng khoe khoang chút thông minh: “Tiên quân có thể cưới rất nhiều phu nhân, sinh rất nhiều hài tử ha? Bằng không xây nhiều cung khuyết như này để làm gì?”

Từ lúc phát sinh chuyện đêm đó, Tử Phủ Quân liền tránh gặp nàng. Giống như có chút oán trách, oán từ đầu đến chân, tám phần cảm thấy bản thân bị nàng này phàm tục vấy bẩn, khi nói chuyện tầm mắt nhìn về phương xa, vẻ mặt thập phần ngạo mạn, “Ngàn năm trước Tử Phủ đệ tử đều ở tại Lưu Ly cung, sau này phát sinh một ít chuyện không tốt, Cửu Trọng Môn mới do một mình ta trông coi.”

Cho dù là kẻ nào đều không thể tin, chỉ tin được chính mình, điểm ấy bọn họ rất giống nhau. Nhai Nhi thử thăm dò hỏi: “Là có người đối Lang Huyên bất lợi sao? Thực ra ta luôn không rõ, đã là tàng thư lâu lập tại nhân gian, vì sao không để cho người mượn đọc. Yên Vũ Châu chúng ta có một nơi gọi là tiểu Lang Huyên, chủ nhân rất hào phóng, phàm là có sở thích thích đọc sách, từ vương tôn công tử, cho tới người buôn bán nhỏ, đều có thể tới thăm.”

Trên mặt Tử Phủ Quân càng không biểu lộ, một bộ dáng khinh khỉnh kiểu “Cô biết cái gì”, “Tàng thư trên thiên giới cùng dưới nhân gian là hoàn toàn không giống, cô cho là thơ ca thi họa, y dược sách sử sao? Thiên giới tàng thư là thiên cơ, người trên thế gian hành tẩu, hôm nay không biết ngày mai, sinh ra sợ hãi. Nhưng trong mắt người ở thượng giới, mọi việc sớm đã định, một kiện cũng không kém đều ghi lại trong danh sách, nếu như Lang Huyên có thể tự do qua lại, thiên đạo chẳng phải đại loạn sao?”

Nhai Nhi từng đã nghĩ nói thật cho hắn mục đích nàng đến đây, lúc này ý niệm cuối cùng qua lời đáp của hắn toàn bộ buông xuống. Không có khả năng, hắn sẽ không làm chuyện vi phạm thiên đạo. Là người coi giữ mà đi trộm sách là đắc tội qua chuyện gì, so với đơn thuần thất trách nghiêm trọng hơn nhiều. Huống hồ nàng cũng không khẳng định vì ngày đó nam nữ hoan ái mờ ám, có đủ để cho hắn mở một đường thoát, nếu như nàng làm điều khác thường, sẽ dụng pháp không nể tình.

“Như vậy Tiên quân biết mệnh đồ chính mình sao? Tính qua được nhân duyên chính mình sao?” Nàng đứng ở ánh mặt trời chiếu rọi cười hỏi hắn, “Bên trong có ta không?”

Nàng luôn nhiệt tình và trực tiếp đến giờ không để ý người khác chết sống, trong mắt Tử Phủ Quân ánh sáng hơi loạn, lông mi buông xuống, thon dài nồng đậm như bóng ma rũ bên má trắng như tuyết xuân, như trước không chịu nhìn nàng, chỉ nói: “Thiên đạo còn vô thường, huống chi là mệnh bàn. Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, uổng phí công phu làm gì.”

Nàng lại nhất quyết không buông, “Với bản thân càng phải tính, hay ngài thay ta tính đi. Ta không tu hành, chuyện nhất định cả đời phải làm, đều viết ra ở trong sách. Ta không hỏi tiền đồ, chỉ hỏi phong nguyệt. Ngài thay ta nhìn xem, ta kiếp này có khả năng gặp gỡ người hữu duyên không, an ổn thành gia, sinh mấy hài tử.”

Hắn nhíu mày, tránh trái tránh phải tránh không khỏi tay nàng, đến cùng nóng nảy, “Ta cũng không phải thầy đoán số!” Phất tay áo hướng đến cuối trường nhai, lại không đi lên, thẳng xuống Lang Huyên.

Nhai Nhi ôm chổi đứng một lát, nhẹ nhàng cười cười, quay lại tiếp tục công việc vẩy nước quét nhà. Một lăng tiếp một lăng gạch thanh ngọc, bố trí vô cùng vô tận. Cây mọc từ hư không buông xuống trên sân kết đầy thật hoa nhỏ hồng nhạt, có chút bay tán loạn, thật sâu khảm vào trong khe gạch.

Quét không ra, nàng ngồi trên mặt đất, rút mộc trâm cài ra định khươi kẽ gạch. Trên núi năm tháng không trau chuốt, trở lại nguyên trạng đến cùng, búi tóc chỉ dùng một trâm cài cố định. Trâm cài rút ra tóc đen liền rơi xuống đầy vai, gặp một trận gió nhẹ, lả tả phất phơ bay lên, mê loạn ánh mắt người.

Có vạt áo thương sắc đi vào tầm mắt, hoa văn mây trời trên tà áo bay bay, ở trước mặt nàng dừng lại. Nàng ngửa đầu nhìn, ánh mặt trời bị thân ảnh kia cản, mặt người mới tới do ngược sáng, có chút âm trầm.

Nàng đứng dậy hành lễ, “Đại tư mệnh.”

Đại tư mệnh vuốt cằm, rũ mắt đánh giá nàng, đưa gói đồ trong tay qua, “Thay đi. Trước mặt Phủ quân không nên quá tùy ý, ngài không so đo không phải là cô có thể không giữ cấp bậc lễ nghĩa.”
Đến cùng nàng chỉ là một hạ nhân của Tử Phủ, nói chuyện nửa điểm không nể mặt.

Nhai Nhi nhận lấy, gặp mấy ngón tay khớp xương rõ ràng giữ gói đồ, nàng dùng sức lôi một chút, hắn mới nới ra. Một người đối xử có thiện ý hay địch ý, chỉ qua chi tiết nhỏ trong cư xử mà thấy. Nàng ôm gói đồ dắt khóe môi, “Đa tạ Đại tư mệnh nhắc nhở, chúng ta ở Lưu Ly cung, còn để nhọc tâm Đại tư mệnh lo lắng, thật khó xử.”

Nàng gằn từng tiếng, rõ ràng có châm chọc sắc bén, cười cũng không đến đáy mắt. Đại tư mệnh hí mắt xem kỹ nàng, tóc dài tán loạn, áo xống lam lũ, vậy mà hội lên người nàng không thấy chật vật, trái lại còn có vẻ hào sảng không kềm được, dung mạo nàng vẫn xinh đẹp điên đảo chúng sinh.

Lúc lần đầu nhìn thấy nàng, hắn còn có chút hoài nghi, nữ nhân như thế tất không tầm thường, tình nguyện ở lại Tử Phủ làm tạp dịch, rõ ràng đang chịu thiệt. Nếu thật sự thành thành thật thật biết thân biết phận thì thôi, kết quả mới dăm ba ngày, nàng bước một bước vào Lưu Ly cung, thẳng lên Cửu Trọng Môn. Cuối cùng có mục đích gì không? Hắn cũng từng có ý đồ đào sâu tìm hiểu lai lịch nàng, kết quả tra đến tra đi nàng một thân đơn độc, ngay cả xuất hiện tại Phương Trượng Châu cũng là không tính trước, như trên trời rơi xuống.

Nếu không là người tu hành Cửu Châu có quy định khắc nghiệt, không được sử dụng đếm thuật đối người thường, hắn đã sớm vạch trần bí mật nàng. Trước mắt không có cách, chỉ có thể cẩn thận lưu ý, nếu như nàng biết khó mà lui, là chuyện đại hoan hỉ.

Đại tư mệnh kia trưng ra một mặt ác liệt hơi có chút hòa dịu, hắn dịch tay áo hỏi nàng: “Diệp cô nương đến Bồng Sơn đã mấy tháng, lúc trước nói qua cá kình kia không ở Đông hải, cô nương tính khi nào rời khỏi Tử Phủ? Nơi này là tiên gia phủ đệ, cô là một phàm nhân đã không tu hành cũng không bái sư, ở tại chỗ này không hợp, vẫn nên sớm xuống núi đi.”

Mặt nàng ở dưới ánh mặt trời thông minh lanh lợi, cười nói: “Ta lúc trước có nhắc với Đại tư mệnh, là cùng đường khi tính đi Như Ý Châu, Đại tư mệnh thấy ta đáng thương, mới sắp xếp ta ở lại Tử Phủ. Giờ lại muốn ta đi, ta vẫn không có chỗ khác có thể đi, chẳng lẽ Đại tư mệnh nguyện

trơ mắt xem ta đưa dê vào miệng cọp sao?”

Đại tư mệnh thần sắc rét lạnh, hờ hững nói: “Mỗi người đều có mệnh số, cứu cũng chỉ có thể cứu nhất thời, không thể cứu một đời. Nếu như Diệp cô nương có ý xuống núi, ta có thể tặng cô chút ngân lượng, đủ cho cô tìm một chỗ an ổn qua ngày, không biết ý cô nương như thế nào?”

Nàng vẫn cười mỉm chi nhìn hắn, không phản bác, “Ý tốt của Đại tư mệnh ta xin nhận, là Phủ quân đem ta vào Lưu Ly cung, sai ta ở chỗ này quét dọn. Đại tư mệnh nếu muốn cho ta xuống núi, không cần thông báo ta, chỉ cần Phủ quân cho phép.”

Hai người đấu trí đấu dũng nửa ngày, kết quả đá cái khó qua Tử Phủ Quân. Đại tư mệnh sắc mặt càng tối tăm, ngoài miệng không nói, trong lòng nhận định cô ta là yêu nữ, không dây dưa nữa, đứng dậy hướng Lang Huyên bay đi.

Nhai Nhi nhìn hắn đằng vân rời khỏi, ý cười còn sót lại trên mặt mới chậm rãi biến mất. Hắn đi gặp Tử Phủ Quân, loại người luôn nhìn rõ mọi việc này thật sự đáng ghét. Giờ nàng chỉ muốn đánh cuộc một keo, xem Tử Phủ Quân có tán thành lời đề nghị của hắn không. Nàng không tin trên đời có thể có nam nhân bỏ xuống được hương vị ôn nhu, giấc mộng mới bắt đầu, mới trải một nửa bị cưỡng chế tỉnh lại, người tầm thường sẽ không cam lòng, người bất phàm không cho là thật, hơn nữa nàng còn có một đôi đùi không thể bị xem qua không không như thế, Đại tư mệnh lúc này muốn ly gián nhất định là nói suông.

Nàng rất hứng thú mà nghĩ ngợi, ngồi xuống bên cạnh ban công Tam điện. Lưu Ly cung đều là treo trên không, một góc tam điện cách Lang Huyên rất gần, thị lực của Nhai Nhi tốt vượt người thường, từ nơi này nhìn qua, có thể rõ ràng trông thấy mặt Tử Phủ Quân.

Nàng hai tay chống gạch thanh ngọc, hai chân thanh thản đạp đá, dưới chân là vách núi đen trăm trượng cũng hồn nhiên không sợ. Đại tư mệnh tìm được Tử Phủ Quân, nàng cẩn thận đọc khẩu ngữ của bọn họ, đọc ra lo lắng của Đại tư mệnh ——

“Người này là một nữ tử có gian tình, lai lịch không rõ, tiến vào Tử Phủ có lẽ là có dụng tâm khác, xin Phủ quân tăng cường phòng bị.”
Tử Phủ Quân nghe xong như có cân nhắc, nhưng thái độ như nàng đã đoán trước, “Cũng biết là nữ tử nhân gian, Đại tư mệnh cũng không cần cho rằng cỏ cây đều là chiến binh cả.”

Đại tư mệnh có chút sốt ruột, “Trên đời chỉ có nhân tâm khó phòng, quân thượng cơ trí, so với thuộc hạ càng hiểu rõ lợi hại. Có lẽ thuộc hạ lo nghĩ vô cớ, tóm lại thuộc hạ cảm thấy nữ tử này không hề đơn giản. Quân thượng… Quân thượng đừng quên ý định trụ ở nhân gian, còn có linh căn tự thân…”

Nhai Nhi nhất thời nhổm người, muốn nhìn rõ câu hắn trả lời. Nhưng Tử Phủ Quân nâng tay, chặn lời đại tư mệnh. Có gió thổi qua, thổi bay tóc dài loà xoà, hắn hơi quay đầu đi, nhìn không thấy khẩu ngữ hắn, hắn nói gì, cũng không biết.

Nhai Nhi không khỏi buồn rầu, nhưng phỏng đoán hắn không chịu tiếp thu lời khuyên Đại tư mệnh, chính hợp ý nàng. Không khí trên núi rất tốt, mang theo sương sớm lành lạnh cọ rửa ngũ tạng lục phủ, nàng mở tầm mắt nhìn về phía xa, khoan khoái hít thở hai hơi. Khi quay lại, thấy trước Lang Huyên hai người đều quay đầu nhìn nàng, nàng nhếch miệng cười, rộng rãi hướng bọn họ phất phất tay.

Y như gian phi loạn chính, lương thần buông lời trung nghĩa can ngăn vô dụng, làm gian phi thật sự khiến người ta vui vẻ thoải mái và cảm giác thành tựu.

Nàng vỗ vỗ áo choàng đứng lên, khiêng chổi vào điện thứ nhất. Làm sạch trong điện như thường ngày, Tử Phủ Quân là người đạm bạc, sinh hoạt đều theo quỹ đạo yên bình. Mặc dù hắn trải qua thời gian dài đăng đẳng tại đây, lại không quan tâm đến việc người khác, không thuận theo người khác, có lẽ chính là duyên cớ của một người sống một mình rất lâu.

Nàng cầm phất trần đi phủi trên án, phất qua phương trúc đốt hương kia, không khỏi ngừng lại. Nhất thời nhướng mày ngũ vị dâng lên, nàng quỳ ngồi ở án trước, bóng kia phủ lên con thuyền nhỏ, phảng phất trước mặt hắn đang đứng.

Cách cửa sổ mắt dõi theo động tĩnh người trong điện, ngón tay nàng theo hương lay động, theo thư phòng cùng án thư triền miên lay động. Đầu ngón tay mỗi chút chuyển động, đều làm cho người ta nhớ tới đêm sấm kêu chớp giật đó, hơi thở có phần ngưng trệ.

Muốn nhớ, lại không dám nhớ đến, sợ cảm giác không kiểm soát được này lại lần nữa tràn ngập. Chung quy không thể trầm mê, lướt qua như một giấc mộng, không giữ nghiêm cẩn, khiến người chê cười.

Hắn đi vào trong điện, trên đà cửa sổ câu quấn khắc hoa văn, nghiêng chiếu vào sắc thiền trên áo. Hắn dáng người cao to, tà áo xanh biếc chỉ vàng phất phơ lên xuống, khảm ngân câu sắt lên tranh, càng phát ra một kiểu xa cách chớ gần.

Nàng ngước mắt trông thấy hắn, như xấu hổ cho việc lúc nãy, giấu ngại ngùng, giây lát thần sắc lại như thường. Cười nụ thuần chất, có chút ra vẻ thoải mái mà nói: “Lúc nãy Đại tư mệnh tới tìm ta, nói muốn cho ta tiền, bảo ta xuống núi. Người này thật là kỳ lạ, ta ở trong này làm tạp dịch, không phải rảnh. Hắn ghét ta, còn đi Lang Huyên tìm ngài để méc. Nếu không phải thấy qua bề ngoài hắn, ta quả thực nghi hắn có phải thích ngài rồi không, mới không cho ta tới gần ngài.”

Vế đầu còn nghe được, đến vế sau thật không biết điều. Tử Phủ Quân mi mày nhăn chặt, “Đại tư mệnh không có ý này, hắn cảm thấy cô không nên đem thanh xuân hao phí ở đây. Dù sao trên núi đều là người tu hành, cô nên trở về hồng trần đi, nơi đó mới là chỗ của cô.”

Nàng không đồng ý, “Gặp được một người rồi, hắn ở nơi nào ta liền ở nơi đó, đây mới là chỗ của ta.” Thấy hắn còn muốn mở miệng, nàng cầm tay chặn lại, “Cái gì cũng không nói, không phải là chê ta làm ít sao, ta sẽ làm nhiều hơn là được! Lưu Ly thập nhị cung ta đều quét dọn xong, còn có chỗ nào cần dọn dẹp không?” Hắn giống như có chút nghèo từ hụt hơi, bàn tay to của nàng vung lên, “Quên đi, ta chính mình tự kiếm chuyện làm.”

Vừa nói, liền thấy Lang Huyên thiên động.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện