Chính là nơi đó, tứ hải Ngư Lân đồ huyền diệu bên trong kết giới, ở sau cổng chính.
Nhai Nhi lần đầu gần Lang Huyên như vậy, lúc trước ở Lưu Ly cung chỉ nhìn thoáng. Lâu khuyết này đồ sộ đứng sừng sững, xa xa nhìn lại có chút giống chùa miếu trong Linh Lung Tháp, nhưng so với tháp to lớn phức tạp hơn, mỗi tầng có chín đạo kiều chân, góc tháp treo triện đầy chữ Phạn. Khi đêm đó mưa gió ầm ĩ, sấm giật ù ù, cũng có thể nghe thấy thanh âm êm ả đinh đang truyền đến, rất lớn; về phần hình khối, với người không có kiến thức về giới tiên nên thấy rất ảo diệu, rất khó tưởng tượng. Lấy Lang Huyên làm tâm hình tròn, ở giữa có một khối kỳ thạch như tổ kiến cao chót vót như tới trời, phạm vi ước đến trăm trượng, vô theo vô bàng nhẹ nhàng bao phủ lâu thể, dù nhìn từ xa vẫn phải ngưỡng vọng, làm lòng người như tảng đá đè rất áp lực.
Lang Huyên giống như Lưu Ly cung, lơ lửng giữa không, được xây dựng như một toà núi đá không chân. Vì là trọng địa chứa tàng thư, khép kín, núi đá bốn cạnh được giằng xích bằng 4 sợi rất vĩ đại, cắm rễ thật sâu nơi đại địa. Lên Lang Huyên chỉ có một đường đi theo lý thuyết, tấm ván gỗ bố trí quanh mặt, dây thừng bện lan can, giẫm lên đi chao đảo, nếu như lá gan không đủ lớn, trên đường không kịp nhìn thiên hạ, bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.
Nhai Nhi đang lúc hoàng hôn tình cờ tới đây, trên trời mây đùn dần dày, như lá trà nấu nổi lên mặt, thành đám lắng đọng lại cuối góc màn trời. Ánh nắng chiều chiếu xạ ngược trên tầng mây rất nặng, như quả chanh đỏ, ở chỗ ranh giới như buộc một vòng viền vàng vòng quanh. Mây càng lúc càng đen, nặng nề, đủ tạo hứng cho nghệ sĩ tự do sáng tác văn chương mô tả dị tượng.
Nàng chống chổi đứng giữa đường mà nhìn, ban công dùng gạch đá thô theo phong cách cổ xưa, không có gì dị thường. Nhìn lên trên, trên tấm bia đá chính giữa Lang Huyên có khắc lưỡng nghi đồ rất to lớn, đường cách ly âm dương kia cong xuống tràn ra màu xanh lưu quang, ở trước trận pháp bằng trúc một đạo mắt thường có thể thấy được, còn có loại khí bình chướng hình tròn. Bình chướng này trước kia nàng chưa từng thấy qua đồ hình, vòng nhỏ lồng trong một vòng lớn, một vòng một vòng xoay tròn. Ở giữa hai vòng có những văn tự cổ xưa thần bí, quay theo ánh sáng 2 vòng quay ngược chiều nhau. Nhưng cho dù trải qua bao lâu, cuối cùng đều sẽ trở lại điểm ban đầu, sau đó lại một vòng khác, vĩnh tận.
Nếu xuyên qua đó sẽ ra sao? Sẽ làm người chết không toàn thây, trời sụp đất nứt sao? Xem ra muốn vào đạo môn, giống như nàng dự đoán, không có bí quyết sẽ rất khó.
Kết giới trên bậc thềm bố cục rất thâm ý, trận pháp rất có quy luật, cùng với bình chướng đối ứng ngược, phải lấy Lục hào kết hợp Thiên can chi tạo thành. Trận như vậy, nếu không tìm ra cửa vào có thể kinh động đến đâu. Ý nghĩ ban đầu của nàng chỉ là đến lấy Đồ thư rồi bỏ trốn mất dạng, cũng không nghĩ tới cái bẫy khó dường đó. Ngũ hành bát quái nàng có biết chút ít, nhưng Thiên can chi phức tạp, thật sự khiến huyệt thái dương nàng đau nhức.
Không giải được, sắp xếp hoa cả mắt, nàng đầu óc phàm nhân không lĩnh ngộ ra. Nàng không khỏi nhụt chí, không yên lòng khua chổi. Quay đầu nhìn lại, nảy ý thử một lần, vươn tay chạm qua vòng kết giới. Ngón tay đến chỗ nào lạnh lẽo chỗ đó, như vỗ lên mặt nước, khuếch tán ra một vòng mang theo ánh huỳnh quang gợn sóng. Nhưng ngay sau đó lập tức nổi biến hóa, cả người của nàng bị dính chặt, một cỗ hấp lực rất mạnh bắt đầu vận chuyển, hút đầu ngón tay nàng, như có cơ quan lôi kéo đi, ý đồ ác ý nuốt chửng nàng.
Nàng cả kinh, cố thế nào cũng không cản lại được, một cánh tay chưa tiến vào, bị sức cay nóng thổi quét rất đau nhức. Chung quanh nổi gió gào rít, hình tròn bình chướng kia hoá thành một động đen ngòm, không chỉ hấp người, mà muốn nuốt luôn cuồng phong trên trời đất vào.
Nguy thật, nàng không có chỗ nào để mượn lực được, muốn triệu hồi kiếm linh đều không được. Nàng trấn tĩnh bước chân ra sức tấn trụ cả thân hình, xung quanh đang hỗn loạn, bỗng nhiên trông thấy trên đỉnh sáng ngời kia xuất hiện màn chiếu sáng đến một hình ảnh to lớn, vây đuôi vung lên, ngửa đầu lao xuống dưới, là Tung Ngôn hiện nguyên hình.
Thật ra hắn luôn từ nơi xa quan sát nàng, một xíu gió thổi cỏ lay liền hiện thân. Chỉ là trước nay hắn nghĩ cách cứu viện rất liều lĩnh, nếu kết giới này muốn hít vào đồ vật, hắn nhất định che chắn truớc mặt nàng, tạo cơ hội cho nàng chạy trốn.
Nhai Nhi gấp rút, vung tay đẩy hắn ra, có chết cũng không thể liên lụy hắn. Đúng khi bình chướng muốn nuốt chửng người này thì tự nhiên hóa thành một đạo quang, biến mất. Một trận kinh tâm động phách đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Cá kình lớn thấy nàng an toàn, thân hình từ từ nhạt, cuối cùng hơi vỡ ra tung toé như bọt biển, không còn dấu vết. Nàng thở hổn hển, mới nhìn lại thấy bên cạnh ban công có một người đang đứng, thiền y màu xanh liễu, bạch ngọc sáng chiếu, mi gian ẩn vẻ buồn rầu. Nhưng vẻ buồn buồn càng khiến khuôn mặt vốn như trăng sáng mềm mại của hắn càng thêm đẹp đẽ, lại có hàm súc phong lưu hoa rơi nước chảy.
Trong lòng nhất thời buông lỏng, nàng tập tễnh bước qua, hắn còn chưa kịp hỏi gì, đã khóc lớn.
Vì thế vẻ buồn rầu của Tử Phủ Quân biến thành bất đắc dĩ, cau mày đem “Cô đang làm gì” đổi thành “Cuối cùng làm sao cô lại khóc”.
Vừa rồi sinh tử một đường nghĩ tới mà sợ, nàng bốn phía nghẹn ngào, “Đó là thứ quỷ quái gì vậy, nó muốn ăn ta!”
Lông mày Tử Phủ Quân nhíu càng chặt, “Đây là Lục Hào thuẫn, chuyên dùng để phòng bị các vị khách không mời mà đến như cô. Cô không đụng nó, nó cũng không thể chọc cô, cô còn gọi quỷ cái gì?”
Nàng căn bản không muốn nghe, giậm chân: “Ta đâu cố ý, nó cũng giống cặp Phượng Hoàng kia rất không phân phải trái.” Sau đó lại khóc thét lớn hơn nữa.
Thật là quá ngạc nhiên a, Nhai Nhi còn không biết bản thân từ khi nào trở nên mít ướt như vậy. Hai mươi hai năm qua nàng chỉ khóc có hai lần, một lần là ở Tuyết vực tìm kiếm hài cốt cha nương, một lần là sau khi dời táng xong, nàng ở trước mộ phần mặc niệm, thổi ra một âm chua xót, hai hàng nhiệt lệ.
Vốn tưởng rằng đời này lại không có gì có thể làm nàng khóc nữa, không nghĩ tới gào khóc lung tung cũng có thể phát huy thế thượng phong. Nàng thật lại có thể như một đứa trẻ được nuông chiều từ bé cố tình ăn vạ, vừa khóc vừa tự kinh ngạc, tự giác nên thu lại một chút, liếc hắn một cái, một lần nữa lại khống chế không nổi.
Tử Phủ Quân nếm mùi lợi hại, không còn cách
Nàng vén tay áo đưa hắn xem, cái mũi đỏ ửng, hai mắt đẫm lệ long lanh, thống khổ rên rỉ: “Cánh tay ta muốn phế mất rồi.”
Cánh tay phế là còn nhẹ, nếu hắn tới không nhanh, nàng có mà đến chút cặn cũng không còn thừa. Tử Phủ Quân đưa một mắt qua đánh giá, cánh tay bị sưng tụ máu rất dữ, thành màu đỏ tía. Nhìn bên vai nàng một bên thấp một bên cao như bị thương gân cốt, chắc bị trật khớp.
Hắn thở dài, “Cô chính là nữ nhân phiền toái nhất mà ta từng gặp.” Dứt lời đưa bàn tay qua bóp đầu vai nàng, một tay kia bắt lấy khuỷu tay hướng lên trên, chỉ nghe “Ca” một tiếng, sai khớp nắn trở về như cũ.
Sau khi cử động đuợc, chuyện thứ nhất tự nhiên là đi ôm hắn, Nhai Nhi đem mặt vùi vào trong lòng hắn, cái gì cũng không nói, chỉ là dính sát không nhúc nhích. Tuy chuyện gì cũng muốn tính kế cho tốt, nhưng tính kế nhiều khi làm cả người lười nhác, ai lại không có lúc mệt mỏi.
Hành động động chạm thân mật này thật sự làm người khó lòng phòng bị, thực cũng chỉ biết nhau mới vài ngày mà thôi, đem hành vi chuẩn tắc một cô nương đến mà so, nàng về mặt phụ đức thiếu hụt trầm trọng. Nhưng tính Tử Phủ Quân trước nay tùy ý, gặp nhau là duyên phận, rời khỏi cũng không quan hệ, không tính toán với nàng. Chỉ cần không động tình, sao cũng được.
Chẳng qua hắn có chút tò mò: “Vừa rồi Long vương kình kia, có ý đồ gây rối với cô sao?”
Nhai Nhi sửng sốt, đã bị phát hiện rồi, nói xạo cũng không hay. Nàng xấu hổ cười khì, “Hắn là anh em kết bái huynh đệ với ta, vì giúp ta thuận lợi tiến vào Tử Phủ, cùng nhau làm một tuồng kịch.”
Tử Phủ Quân không nghĩ gì khác, Long vương kình rất có tính thiện, nếu làm chuyện cường đoạt dân nữ, trừ phi là do bị kích thích quá độ.
Nhai Nhi biết đây là không phải nơi dây dưa lâu, ầm ĩ nói cánh tay đau, phải về Lưu Ly cung. Trước khi đi lặng lẽ liếc mắt, Lục Hào thuẫn biến mất, Lang Huyên mất đi phòng ngự, cửa chính trở nên giống như cổng gác bình thường. Vậy thì tất cả huyền diệu nằm nay trong tay áo của vị Tử Phủ Quân, Lục Hào thuẫn này đại khái cũng giống như Chàng Vũ Triều Nhan của nàng, là pháp khí do hắn luyện được.
Hắn đi trước, nàng khiêng chổi theo sau. Từ từ qua cầu, đi đến một nửa quay đầu nhìn lại, kết giới kia lại dựng lên, hai vòng tròn xoay tròn, chú in và phát ra ẩn ẩn lam quang, tất cả như chưa từng có chuyện gì phát sinh.
Nhai Nhi thu hồi tầm mắt đuổi theo hắn, “Nếu như bị hít vào Lục Hào thuẫn, còn có thể sống trở về sao?”
Tử Phủ Quân khoanh tay đi trước, thanh đạm nói: “Không thể kinh sợ đến ai, thì bày ra ở đó có ích lợi gì, làm màu trang trí thôi sao? Hút vào trong thuẫn có đi không có về, thần tiên cũng cứu không được. Lần sau cách nó xa một chút, Lang Huyên không cần quét dọn, không ai được tiếp cận.”
Nàng dạ dạ xuề xoà, ôm lấy cánh tay âm thầm hít vào 1 hơi. Trở về phòng xem xét, dưới phần thịt xanh tím có chất lỏng bắt đầu khởi động, cánh tay đã sưng to gấp đôi.
Thật sự uy lực lớn quá, nàng âm thầm líu lưỡi, phàm nhân cùng người tu hành với nhau chênh lệch so với lạch trời còn sâu, cho nên nàng ở Tử Phủ môn chúng xem ra, giống như con kiến không đáng nhắc tới. Từ đầu đến cuối không có người đề phòng nàng, trừ cái người luôn muốn thấu rõ mọi việc Đại tư mệnh kia. Hắn phát hiện nàng đang có ý đồ với Tử Phủ Quân rồi, bắt đầu giận không thể át. Dù sao không có thoát ly phàm trần cùng tiên thể, tu vi cao tới đâu cũng chỉ là người. Là người thì vẫn còn nhược điểm, Đại tư mệnh sợ hắn sa lưới, bị con kiến như nàng tính kế. Xem ra cái chức trợ thủ đắc lực, thật sự là không dễ dàng.
Tê một miệng khí lạnh, nàng ôm cánh tay cuộn mình ở trên giường. Trước kia phụng mệnh chạy ngược chạy xuôi, gặp qua đủ loại nguy hiểm, cũng chịu qua đủ loại thương tích, lần này không tính là gì, nhịn một chút sẽ qua.
Lúc Tử Phủ Quân đến thăm nàng, nàng đang buồn ngủ. Trong mơ màng mở mắt ra phát hiện hắn, miễn cưỡng ngồi dậy.
“Có thể trị sao?” Nàng đem cánh tay duỗi đến trước mặt hắn, “Không biết khi nào biến thành như vậy.”
Trong kẽ tay Tử Phủ Quân có vật phát sáng, đầu ngón tay nắn bóp một quả ngân châm, ước chừng bốn năm tấc dài.
Nhai Nhi ngạc nhiên, “Còn phải đổ máu nữa sao?”
Tử Phủ Quân thương hại nhìn nàng, “Nguyên do cô lầm xông vào Lang Huyên là chỗ không nên quản, thấy cô làm việc coi như cần cù, miễn cưỡng cứu cô một lần. Thứ này lưu trong ở trong da thịt là tụ huyết, bài xuất nước độc ra trong hai tháng thì còn khỏi hẳn, thời gian lâu có thể hư thối. Cuối cùng là trị hay là không trị, chính cô tự nghĩ.”
Đã nói như vậy, thì còn lo gì không trị được. Nhai Nhi nhìn ngân châm chói sáng kia, trong lòng co rúm lại một chút. Sợ hãi vươn tay, “Sẽ rất đau sao?”
Tử Phủ Quân lườm nàng một mắt, “Ta nói không đau cô có tin không? Nhưng so với chặt tay chặt chân, kim châm căn bản không đáng nhắc.”
Nàng thở ra thật dài, “Vậy ngài làm đi, nhưng nhẹ tay một chút.” Nói xong dựa qua, sát gần vào trong lòng hắn. Nhéo cổ cắn bên cổ áo hắn, hàm hàm hồ hồ nói, “Đại ân của Tiên quân, không thể không báo. Chờ ta khoẻ lại… ưm…Sẽ đáp tạ ngài thật nhiều.”