Cũng không biết do lời nàng quá sức trần trụi, hay là do một dựa vào người với tiếng thở gấp câu dẫn, nàng thấy vành tai Tử Phủ Quân chậm rãi đỏ ửng lên. Cho nên tim người này chung quy cũng là bằng thịt thôi, thân trong tam giới, mặc dù không chờ đón thứ gì, tâm đạo hắn cũng không thể an định.
Nhai Nhi không tiếng động nhịn cười, gò má dán ở cổ hắn ấm áp, thanh âm ngọt ngào nói: “Tiên quân à, chuyện đêm hôm đó, luôn mãi ở trong đầu ta. Ban đêm khi ngài nằm mơ, có mộng thấy ta không?”
Tay hắn dừng một chút, “Không có. Cũng không cần hỏi ta loại chủ đề kỳ quái này.”
Nàng vẫn giữ giọng: “Tiên quân thật sự là người đứng đắn.”
Vừa nói vừa bật cười ha ha, quên mất tay đau. Hắn chữa thương cho nàng, làm cho nàng an ổn định tâm, giống như lúc ở cùng Tung Ngôn. Bọn họ tâm đều là hướng thiện, mặc dù phát sinh biến cố, sai cũng do ở nàng. Tính người ở Bồng Sơn thật tốt, lòng dạ nàng khó lường lung tung trêu chọc một mạch, nếu hắn biết dụng tâm của nàng, có thể tức giận đến lông mày dựng ngược luôn! Dù sao, người này tính tình có chút mơ hồ, sau khi xong chuyện nàng rời đi, biết đâu mãi ba năm tám tháng sau mới phát hiện Đồ thư bị mất trộm, khi đó truy hỏi về nàng, nói không chừng hắn đã không nhớ gì cả.
Ngũ châm tinh tế dừng ở đầu ngón tay, điểm điểm xước xước, xuyên suốt năm ngón tay, tê dại dưới ngứa trong đau. Nàng ngâm nga một đoàn, dồn dập thở dốc cạnh ngay gáy hắn, chậm rãi biến thành nghẹn khóc, làm hắn nhớ tới người này da mỏng thân mềm, không dám động, một đâm liền nước giàn giụa.
Tử Phủ Quân nói: “Kiên nhẫn một chút, lập tức sẽ tốt ngay.”
Nàng nức nức nở nở: “Ngài không phải có phép thần thông sao, thổi chút tiên khí liền hóa giải ngay, nghĩ sao lại đem kim đâm ta. Ngài nói đi, có phải ngài là cố ý không?”
Thật sự là trời đất chứng giám, nhìn xem trên gạch bạch ngọc vết máu một bãi đen sẫm rơi xuống kia đi, hắn là tiên thong dong tự trọng, ai muốn dính tay vô loại máu đen này? Nàng còn tự mình đa tình, liên miên lải nhải rằng hắn phảng phất có bao nhiêu để ý tới nàng. Hắn tốt tính là một chuyện, có tiếp nhận xuyên tạc của nàng hay không là chuyện khác. Cuối cùng máu độc trong da thịt đều đẩy ra sạch sẽ, hắn ném xuống một câu, “Sớm biết rằng cô không hề cảm kích, vừa rồi ta nên để Lục Hào thuẫn hút cô luôn.”
Nàng lật ánh mắt nhìn hắn, mặt mũi oán hận không tình nguyện, “Lời này của Tiên quân rất không xuôi tai, ngài để kết giới hút ta, vậy ngài phải làm sao? Không có người mưa đêm muốn ngài, cũng không có người cùng ngài như keo như sơn.”
Như keo như sơn? Chợt nghe từ này có chút hơi quá, nhưng nghĩ lại, mấy ngày này trải qua đủ chuyện, đúng là cảm giác như keo như sơn.
Hắn không tiếp lời nàng, nâng cằm, “Thử hoạt động một chút.”
Nhai Nhi giơ tay lên, nhìn chỗ thương tích nhanh chóng biến đổi, từ tím đen đã thành màu hoa tử đằng nhàn nhạt. Nàng nhẹ nhàng thở ra, “Tốt hơn nhiều, đã không còn đau, đa tạ Tiên quân.”
Hắn khoát tay thu hồi ngân châm, xoay người tính rời khỏi, nàng chận luôn đường hắn, “Lưu Ly thập nhị cung nhiều phòng như vậy, Tiên quân làm sao mà biết ta ở nơi này? Có phải ngài đã biết từ sớm rồi không? Xem ra ngài rất quan tâm đến ta hen.”
Tử Phủ Quân bình tâm tĩnh khí nhìn nàng, nàng so với nữ nhân thuộc dáng cao gầy, nhưng trước mặt hắn vẫn thành bé bỏng. Hắn nhìn xuống nàng, lại không thể ra vẻ lấn áp nàng quá, như vậy thật phá hình tuợng Tiên quân hắn. Mắt tràn ý cười, tuy ánh cười như muốn mắng người, “Bổn quân đương nhiên quan tâm cô rồi, dù sao người như cô, không cần tiền công tạp dịch cũng không biết cầu thứ gì. Người ở Bích Mai đều cống hiến hàng năm đổi lấy tụ hồn đan, còn cô đến cùng muốn cầu cái gì?”
Nhai Nhi trong lòng căng thẳng, mới phát hiện mình không yêu cầu thứ gì quả thật không có sức thuyết phục. Rất nhanh điều chỉnh thái độ, nàng cười nói: “Ta muốn ngài. Một mình ta ăn no cả nhà không đói bụng, tiền tài với ta là vật ngoài thân. Không đồ tài, đương nhiên là đồ sắc, Tiên quân làm nam nhân nhiều năm như vậy, điểm này còn không rõ sao?”
Tử Phủ Quân lui ra phía sau nửa bước, “Bổn quân… Không rao bán sắc tướng.”
Không biết vì sao, bộ dáng kiêu ngạo tự cao lại có xuất hiện chút lo sợ bị cướp sắc, nhìn qua thật thú vị. Nhai Nhi nghiêng đầu ra vẻ chần chờ, “Quét rác, hút bụi, còn có dọn dẹp lư hương còn chưa đủ đổi một người ngài sao? Hay là Tiên quân để ta giặt giũ xiêm y luôn đi! Nói lên xiêm y… Đến Lưu Ly cung nhiều ngày như vậy, Tiên quân cũng phải thay quần áo, nhưng lại không thấy đem phơi nắng? Chẳng lẽ quần áo bẩn không cần giặt, treo lên hai ngày tiếp lại mặc hen?”
Hừm, một vị tiên nhân cực kì phong độ, lại bị nàng nói hai ba câu như kẻ ở dơ lâu năm vậy, Tử Phủ Quân mặt xanh rờn, “Ai nói không giặt? Bổn quân có phép làm sạch, không cần xuống nước cũng sạch sạch sẽ sẽ.”
Nàng hơi có chút tiếc nuối, “Gì đều có thể đi tắt, làm thần tiên thật sự rất không thú vị gì hết.” Miệng nói xong, tầm mắt lặng lẽ chuyển tới tay áo dài phía bên phải hắn, “Tiên quân có đúng là ngài không biết, có cô nương nguyện ý giặt quần áo thường xuyên cho ngài, là đã để ý ngài hay không…Lục Hào thuẫn kia, thật là pháp khí lợi hại. Tiên quân bị nó hấp qua chưa vậy?”
Ở chung mấy ngày, hắn với nàng cũng có chút hiểu biết, người này ánh mắt nháy một cái là có ý đồ. Nghe như lời nói vu vơ, cuối cùng đều có mục đích .
Tử Phủ Quân có phòng bị, nhưng kiềm chế không được tâm sinh gợn sóng, “Vậy cặp kiếm linh của cô kia từng công kích cô sao?”
Nàng ngại ngùng nói không có, “Chỉ muốn hỏi Tiên quân nghĩ nếm thử bị nuốt vào có cảm giác sao?” Nàng chăm chú nhìn trong xấu hổ cầm tay hắn, cặp mắt giống như sinh câu nhìn lại hắn, lắc lắc kéo kéo, đem ngón trỏ hắn đưa vào trong cánh môi tròn trịa.
Ầm ầm một tiếng, phảng phất tia chớp đánh trúng cột sống, mê loạn đêm đó lại về tràn ngập ngút đầu. Toàn bộ cảm quan tụ tập ở đầu ngón tay, nhìn thấy môi nàng mùi thơm ngào nơi đốt ngón tay mải miết, lưỡi mềm mại mang theo tư thái dây dưa bọc lấy hắn muốn hủy thiên diệt địa, dù là thần phật trên trời, chỉ sợ không thể ngăn nổi người đẹp này.
Sắc tướng như thế, lại sinh trên người mỹ nhân, quá đỗi mê hoặc. Hắn chưa phải đã phát cháy vì tình, nhung cũng không ngại thưởng thức phong cảnh như vậy. Ngón tay hắn cùng môi với răng nàng chà miết, cảm xúc thật kỳ quái, tràn ngập tươi mới đầy kích thích. Hắn thực hoảng hốt, tay kia trong tay áo thậm chí còn run nhẹ. Một nữ nhân trên trời giáng xuống, vô cùng lớn mật tận lực dụ hoặc ngươi, mặc kệ là Cửu Châu hay Vân Phù, đều choáng ngợp.
Nàng thấy hắn nhìn, không thu lại mà càng làm càn. Buông tay hắn ra, như sợi mây quấn quanh đi lên, trói chặt mọi suy nghĩ của hắn.
Cửa sổ hoa nửa kín nửa mở, ngoài ánh đèn đá ngoài cửa tựa thủy ngân chảy xuôi đầy đất, hơi thở nàng nhè nhẹ ghé vào lỗ tai hắn bồi hồi, một tiếng kêu tên của hắn: “An Lan… An Lan…”
Lúc này dù có nhập định dù nghìn lần niệm 《 thanh tĩnh kinh 》, đều vô dụng. Hắn câm nín: “Diệp Lý, cô cuối cùng muốn thế nào?”
Tay nàng dừng trên cổ tay tay phải của hắn, chậm rãi di chuyển. Kiễng mũi chân, tựa như cùng hắn môi dán môi, vặn vẹo thân thể nhẹ mềm như rắn, “Sao ngài lại hỏi ta muốn thế nào, không phải ngài nên nói ‘Theo ta’ sao.”
Nàng nhìn thấu tâm tình của hắn, quân tử thanh quý, theo tính tùy duyên, không như thập đại chúng sinh cửa phật ngoan cố cùng chấp nhất, không tham tình, nhưng vẫn không mất phong tình. Hắn mơ hồ nghĩ không thông, vì sao vẫn chịu đựng nàng trêu chọc, vốn bị cấm dùng thuật lên người phàm nhân, cho nên hẳn nàng không biết sợ. Hắn phải dựa vào định lực bản thân chống cự nàng, từ lúc mới sinh đã sớm
Hắn cũng không phải hòa thượng!
Tay nàng đầy mục đích, lần mò lưu luyến câu dẫn người. Cuối cùng chạm được cái gì, cảm giác ở mu bàn tay, đoán chừng là cái tráp. Pháp khí nào đều cần có chỗ khảm vào để luyện hóa mà sinh trưởng, giống như Chàng Vũ Triều Nhan ký sinh ở trong kiếm, Lục Hào thuẫn đã có hình vô chất, như vậy thu thả nhất định phải có vật dẫn. Chỉ cần lấy được ký linh tráp, liền có cơ hội an toàn tiến vào Lang Huyên, mà không làm ai chú ý.
“Ta từ nhỏ hành tẩu giang hồ, lại không cha không mẹ, không có người quản thúc ta, ta cũng không cần nghe theo đạo lý của kẻ nào. Người sống một đời, cũng chỉ có vài chục năm, muốn vui vẻ thì cứ vui vẻ, cần gì phải câu nệ quy quy củ củ…” Môi cùng môi chỉ có nửa phần xa, lại chẳng câu lên tới, nàng giải bày nỉ non, “Tiên quân cũng như ta, đều không còn người nhà, giống ta sống một đời cô độc. Ta gặp được ngài, là cơ duyên của ta, ngài gặp được ta, không phải là phúc khí của ngài rồi sao…”
Hơi thở hắn rối loạn, đêm lạnh như nước, một chùm khí nóng bốc lên, hắn khống chế giữ nàng đang không an phận nơi thắt lưng, “Cô làm chuyện gì cũng đều có mục đích, nói đi, cô muốn gì?”
Nàng trừng mắt nhìn, “Ta là…” Nửa kín nửa mở, bỗng nhiên cười, “Muốn ngài.”
Không khí càng ngày càng mỏng manh, khả năng chịu đựng của hắn cũng yếu ớt như đom đóm. Cũng có lẽ hết thảy nàng đang tính kế, nhưng hắn lại có phần khinh địch, không tin một phàm nhân có năng lực đảo loạn càn khôn.
Hương mỹ nhân ôn nhu, quân tử hảo cầu. Hai tay chạm được thứ kia mảnh mai, liền muốn phát sinh thứ gì. Trên đời thật kỳ lạ, làm sao lại có thể có một thân thể như thế, cũng tập võ khổ luyện như nam nhân, cũng có thân thủ tốt như nam nhân, nhưng chỗ nào mềm mại vẫn cứ mềm mại, hương trong phòng sao lại nóng nồng như khí độc thế này.
Hai cánh tay giao thoa giơ cao, linh đinh ôm sau gáy hắn, nàng khó chịu liền rên rỉ: “Có phải vào hạ rồi không … Trên người ta muốn bức bối… Thực nóng.”
Tử Phủ Quân trước nay vẫn giữ phong thái có hỏi thì đáp, nghiêm túc tính toán một chặp rồi đáp nàng: “Vừa qua khỏi kinh trập mà thôi, cách lập hạ còn hơn mươi bữa nửa tháng.”
Nhai Nhi vốn một lòng đắm chìm trong tình, kêu nóng cũng chỉ ý đồ muốn dẫn phát. Không nghĩ tới hắn lại đáp đột ngột như thế, bất ngờ đến độ nàng không biết tiếp lời thế nào. Nàng sửng sốt một chút, không nhịn được, cười rộ lên.
Thấy khuôn mặt hắn nhìn không hiểu thực hư, nàng lại cười không thể át, “Ta nói nóng, Tiên quân không phải nên cởi xiêm y ta ra sao, mang ta đi ra suối tắm rửa hay sao, ai thực đi hỏi ngài tiết trời chứ!”
Hai lần ái muội khó dứt, dây dưa thân thể ngoài ý muốn. Tử Phủ Quân cứng họng, nàng từ từ nén thở dài vào nơi vành tai hắn, dường như rất lưu luyến buông hắn.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng còn treo ở trời đông, nóng là thật nóng. Nhai Nhi rụt vai, nâng tay cởi áo khoác, hắn hoảng hốt nhìn chăm chú nhìn vào người trong lớp tố sa bào.
Nữ nhân tuổi trẻ thân thể sạch sẽ thơm tho, lớp quần áo trong chỉ che được có một chút, nét vai linh lung, thắt lưng mềm mại, cặp chân thon dài cân xứng, không hề giấu giếm cứ lồ lộ trước tầm mắt hắn. Nàng cười lười nhác, “Giờ tý còn chưa tới, Tuyền Đài thuộc thời điểm ta dùng. Tiên quân muốn cùng nhau sao?”
Tử Phủ Quân có chút hoảng, vội vàng điều chỉnh tầm mắt phủ nhận.
Nàng bỡn cợt đứng lên, hắn càng né tránh, nàng càng phải chọc hắn tận trong đáy mắt, “Còn giữ bộ dáng thẹn thùng nữa, mấy ngày hôm trước ở Phượng Hoàng Đài không phải ngài đã thấy qua sao.”
Hắn bị nàng dây dưa quấn không ngừng, nhíu mày nói: “Ngày đó cô đầu dưới chân trên, áo đắp qua mặt, từ xa nhìn giống như quỷ ma treo cổ, thực sự bổn quân không thấy rõ.”
Nhai Nhi trên mặt cười đanh lại, lại còn nói nàng giống quỷ treo cổ hử? Vừa rồi mật ý tình nồng, nhất thời lại sinh cảm xúc lệ thuộc không quen. Nàng đập đập miệng, “Tiên quân, thật đáng thưởng thức, ngài trở mặt không có dũng khí dám làm dám nhận nha.”
Tử Phủ Quân nghiêm túc sửa sang lại thiền y, tà áo bị nghiêng lệch qua một bên bội ngọc, “Lúc nào chứ, ta vốn là ăn ngay nói thẳng thôi.” Thấy nàng giận nghiêm mặt muốn phát tác, vội hỏi, “Vừa trị thương, cô nên nghỉ ngơi nhiều, cánh tay không nên để dính nước. Nếu quyết muốn lau rửa, lưu ý tránh chỗ miệng vết thương.” Trong lúc nàng còn nhìn chằm chằm hắn quay đầu đi vội như ma rượt, đi hai bước lại vòng vèo trở về, nhặt áo choàng trên đất lên phủ cho nàng, “Cẩn thận chút, cách núi vẫn còn có người, vẫn nên đến nơi thì mới cởi.”
Hắn cứ vậy tư thái tiêu sái mà đi, Nhai Nhi tức giận đến cắn răng, song chốc lát lại tiêu tán nỗi không vui.
Đứng trước cửa sổ lẳng lặng một lát, nàng cầm lấy khăn mặt ra cửa. Đi dọc theo hành lang gấp khúc, trăng sáng trên cao một chấm nhỏ loé sáng lạnh lẽo, hỗn loạn cùng khô nóng lúc trước trong phòng dần dần tan, nàng khoác áo choàng lững thững dạo chơi, gió đêm xuyên qua hai tay áo, quanh thân là một mảnh yên bình bao lấy dạo quanh nàng. Đi đến dòng suối, đèn lồng treo cao phát ra ánh sáng ấm áp. Nàng tại phiến đá trút quần áo xuống hồ, tuyền trì rất cạn, nước suối chỉ tràn qua bầu ngực, vì dòng chảy không ngừng, luôn lạnh thấu xương. Mới đầu còn chưa thích ứng nổi, tắm hơn 2 hồi thì lại rất sảnh khoái, nàng suy nghĩ, cũng nên phục hồi tốt một chút.
Nhớ tới hiểm cảnh ban nãy, Tung Ngôn lộ mặt, lòng nàng còn sợ hãi đến giờ. Nếu như Tử Phủ Quân không hiện ra, hắn có khi sẽ đi lấp lỗ thủng kia, Long vương kình khổng lồ, tự tin cận đấu cùng Lục Hào thuẫn hoành tráng.
Nàng thở dài, nơi này không nên lưu lại lâu, giữa chốn hồng trần mặc dù chưa đến độ như cá gặp nước, ít nhất an nguy nàng có thể kiểm soát. Không giống ở đây phúc địa động thiên, thần thánh lại không thân thiện, không thể để Tung Ngôn vì nàng mà có bất trắc.
Giờ chính là làm sao có thể lấy đến ký linh tráp trong tay Tử Phủ Quân tài năng kia… Đầu nàng đang gối trên phiến thạch bích xoay qua, tầm mắt dừng lại tại bầu rượu trên bàn.
Nam nhân si mê nhất là gì? Không phải tửu sắc sao.