Sóng Nguyệt Vô Biên

Chương 22


trước sau

Đêm tối thật thích. Đêm tối có thể che giấu tất cả mọi tội ác, mang đầy tham lam cùng dục vọng, mọi mưu đồ đều có thể tìm thấy chỗ ẩn nấp thích hợp.

Ánh trăng lẳng lặng treo cao giữa trời, mang theo tia sáng hiền hoà hắt xuống, chiếu vào vai lưng lười nhác của người trong ao. Ngâm đã đủ lâu, kế hoạch lúc đầu trải qua từng bước đầy đặn, cơ bản đã thành hình, nàng khoan khoái thở ra một hơi, xoay thân thể nhẹ nhàng một thảng, người như bay hướng ra bên cạnh ao. Nước suối cách Tuyền Đài một khoảng, nâng lên hai cánh tay bắt tại đài duyên thượng, rót chén rượu cho mình. Thích ý phẩm nhấp, nhẫn nại chờ, giờ tý đã sắp đến. Hắn mỗi đêm vào lúc này đều tới đây tắm rửa, nếu không có gì bất ngờ, nhiều nhất lại chờ thêm hai nén hương.

Trông giữ Lang Huyên động thiên, là trọng trách của hắn, mật khoá kết giới phải mang theo mọi lúc, ăn ngủ đều không rời khỏi người. Tình huống nào có khả năng ký linh tráp có thể tách rời khỏi tay hắn đây, chỉ có thể là khi hắn tắm rửa.

Xét lại tối nay thời cơ rất tốt, rèn sắt phải thừa dịp nóng. Nhai Nhi ngưỡng cổ uống ngụm rượu, rượu theo thực quản trượt xuống, dâng lên một mảnh khoái cảm cay độc. Hũ rượu này nàng quét dọn lật tìm ở cửu cung, có lẽ là nhiều năm trước do đệ tử ở nơi này lưu lại, được giấu rất kín, cho nên phát hiện tình cờ này đã đem cho nàng chút kinh hỉ. Nàng thích rượu, đã nếm qua các loại rượu ngon ở Vân Phù. Loại này không gọi là rất quý, nhưng do ủ lâu năm, vị nồng thuần độ rượu rất nặng. Thứ gì lâu năm cũng đều rất tốt, tranh chữ xưa cổ thì đáng giá, thanh tửu lâu năm thì say người, còn người sống lâu năm thì… Trước mắt nàng hiện lên khuôn mặt thanh tú lãnh đạm kia, càng già càng tiếu. Tuy rằng loè loẹt thì không bằng chính cặp Phượng Hoàng hắn nuôi, nhưng Quân Dã sau khi biến hình tuyệt đối không đẹp chút nào khi so với hắn, đây là khẳng định.

Nàng cười cười, bỏ chén rượu xuống. Gần đây nếu khi nào không một lòng một dạ nghĩ tới Đồ thư, thỉnh thoảng nàng sẽ nhớ tới hắn. Chỉ là trong Tử Phủ này hết thảy đều rất hư ảo, thân nàng ở đây, vẫn cảm thấy xa xôi như cũ. Con người nơi này, sơn thủy ban công này, đều không chịu nổi sức nặng của dã tâm người phàm, vẫn nên sớm rời khỏi trong yên bình, tránh làm đổ vỡ này tiên cảnh thanh thuần.

Hai tay chống xuống thạch bích, mượn sức nước nổi nhảy lên, ngồi cạnh dòng suối. Thân thể còn ướt mang theo ánh phản quan, thản nhiên lộ trần dưới ánh trăng, đến trăng nhìn còn xấu hổ, kéo một đụn mây che khuất mặt, nửa ngày không chịu thò mặt ra lại.

Nàng ngẩng đầu lên, lắc lắc cánh tay cười, “Nhìn đi, dáng người ta không tệ.”

Đáng tiếc trăng kia không quan tâm nàng, đụn mây kia bị thổi qua, lại bay tới một mảnh khác còn lớn hơn nữa

“Thật không biết nhìn hàng!” Nàng lầm bà lẩm bẩm, kéo minh y mặc vào. Vệt nước loang lổ tẩm ướt lớp vải, nhất quyết dính chặt không tha vào người, dù sao không lâu sẽ khô, nàng cũng lười quản. Chụp qua áo choàng nghiêng dựa xuống dưới, gối đầu lên hai cánh tay cuộn lại, hai mắt nhập nhèm, từng đợt buồn ngủ kéo qua.

Trước khi chợp mắt, tinh thần thả lỏng mới thật tốt. Nhưng do trong lòng có tính toán, mắt nhắm, đầu óc lại không ngừng hoạt động. Cuối cùng có chút không kiên nhẫn, nàng dứt khoát lại rót một chén, cũng không đứng dậy, nhân thể nằm nghiêng sấp, sau đó nửa tỉnh nửa ngủ, chờ hắn đến.

Tiếng bước chân nhẹ mà khoan thai từ xa lại gần, nàng ở trong khuỷu tay mở mắt. Rõ ràng là theo kế hoạch, cũng không biết tại sao, trống ngực lại ù ù rung động. Nàng bất động thanh sắc, nghe tiếng bước chân kia đến bên cạnh, thầm nghĩ hắn nhất định đang nhìn nàng, nàng thậm chí cảm giác được sau lưng mỗi một đạo ánh mắt. Nàng lại khẩn trương lại chờ mong, trước kia chẳng qua chỉ ở mức lý thuyết suông, lần này e là muốn thực chiến. Cũng vậy, tuổi nàng không còn nhỏ, mượn hắn một cành xuân mở sang trang, vẽ nửa vòng tròn còn lại của cuộc đời.

Lớp áo lót mỏng manh bao trùm trên người, che gì cũng không xong, chỉ có thể gia tăng mông lung mỹ cảm. Tử Phủ Quân lúc nãy trong lo sợ nghi hoặc mới tránh đi, không nghĩ tới giây lát sau lại rơi vào thiêu đốt không ngừng như này, đối với tuổi Tiên quân mà nói, thật sự có chút khó xử.

Đương nhiên tuổi chỉ tượng trưng, không thật có ý nghĩa gì, có thì cũng để minh chứng tang thương đã qua mà thôi. Nhưng một cảnh này đúng thật là tang thương thiếu thốn bậc nhất, hắn nhìn eo lưng nàng trũng xuống, mông cao nhỉnh lên, hai nét thắt lưng ong lung linh như khắc vào trong hốc mắt.

Ma chướng a… Hắn ủ rũ nghĩ, tầm mắt lại quyến luyến bồi hồi. Bỗng có chút cảm giác xấu hổ, hắn là Tiên quân đắc đạo nha, không thể như vậy. Hắn dời ánh mắt, hắng giọng nơi cổ họng, “Diệp cô nương, ngủ ở trong này dễ cảm lạnh.”

Ánh mắt không còn biết đặt đâu, hắn chật vật kiềm chế nhìn qua phía mặt nước trong vắt, “Giờ tý đã qua, con suối thuộc về ta.”

Nàng đứng dậy đi về phía hắn, mỗi một bước đều lung lay sinh động, “Giờ tý đã qua, ta cũng thuộc về ngài.”

Trầm mê sắc dục, kỳ thực cảm giác này như nghiện, biết rõ bức tường thành cao cao đã đổ, đã đến lúc vô phương chống cự, đổ vỡ thì đổ vỡ đi, hết thảy theo hắn.

Tay nàng lần theo giao lĩnh (áo) hắn dò xét tiến vào, mềm mại lại ấm áp, “Ta thay ngài tắm rửa, được không?”

Cổ họng hắn như bị cái gì ngăn chận, nói không ra lời.

“Tiên quân cũng giống như người tu hành tại gia, có thể uống rượu ăn thịt, thậm chí có thể cưới vợ mà.” Đầu lưỡi của nàng liếm qua môi hắn khiêu khích một cái, bàn tay trắng mịn trong lòng hắn hoành hành không e dè, “Giang hồ nhi nữ, không câu nệ tiểu tiết… Nơi của chúng ta có một câu nói như vậy, thích thì làm, không cần biết hắn là tiên hay là ma.”

Trái tim hắn bắt đầu đập mạnh, tay nàng phủ ở phía trên, cười đến có chút đắc ý.

Thân thể rắn chắc thoát ra từ thiền y liễu sắc, cùng với trung y, xếp chồng nhau bị giữ buộc lại ở đai lưng. Cơ bắp cùng khung xương kia vĩnh viễn hai mươi bảy tuổi, quả thật ở trạng thái thành thục tinh tráng cao nhất, đến lớp áo lót minh y, dựng xộc xệch một đoạn.

Má nàng đỏ bừng, trong ánh mắt có sắc thái mê huyễn, không nói gì, rút thắt lưng của hắn, mềm nhẹ đẩy hắn đẩy xuống lòng suối. Hắn có một cái đầu thật đẹp, tóc đen tuyền, bồng bềnh trên mặt nước phía sau người, cởi y phục rồi, người hắn thuần chất tự nhiên như hoa sen. Trên bờ, người như không xương dựa cạnh lòng suối, cầm tay vén nước chậm rãi thay hắn lau, kiểu lau rửa như có như không, càng làm nhân tâm ngứa ngáy khó yên.

“Tiên quân biết uống rượu sao?” Nàng lại rót đầy, tự uống nửa chén, còn lại xoay tròn chén miệng, đưa tới bên môi hắn. Dưới ánh trăng cánh môi của Tiên quân no đủ, ánh một vẻ trong suốt phản quang. Làn môi này, nếu sinh ra trên mặt nữ nhân, chỉ sợ khiến toàn võ lâm rung chuyển!

Hắn vốn không thích uống rượu, nhưng thời khắc này mà từ chối thì rất mất hứng, liền ngậm chén chỗ dấu môi nàng uống một hơi cạn sạch. Nhai Nhi thật cao hứng, rót thêm một chén đưa qua, “Ngài từng uống say khi

nào chưa? Đầu óc quay cuồng không còn thấy cô tịch, mọi đau thương khổ sở đều quên.” Nói xong lại ai một tiếng, “Làm thần tiên chắc không có đau thương khổ sở rồi, các ngài không có vui cũng không biết sợ.”

Tử Phủ Quân cúi mắt nhìn vào trong nước, vẻ mặt dù tại đây, lúc này, vẫn cao cao như trước, “Không biết vui không biết sợ là thần phật, ta không phải thần không phải phật, hiểu được hỉ nộ ái ố của con người.”

Nàng nghe xong hơi giật mình, giây lát bình thường trở lại. Quả thật, nếu hắn chặt đứt thất tình lục dục, còn để nàng thăm dò tận đến hôm nay hay sao?

Rượu trong chén lại đầy thêm một lần lại một lần, nửa hầu chuyện nửa rót, cực có kết cấu. Lát sau hắn lên bờ, nàng ngồi vào lòng hắn, miệng đối miệng bồi tửu, hắn uống không ít, trước sau hơn nửa bình.

Nhai Nhi bình thường tửu lượng rất tốt, được luyện từ lò Ba Nguyệt Các. Tô Họa có tôn chỉ người trong thiên hạ đều có thể say, chỉ duy nhất Nhược Thủy Môn tứ tinh túc không thể uống say. Rượu là thứ độc vô hình, phụ trợ cho đao kiếm tốt nhất, ngươi có thể lợi dụng nó, nhưng tuyệt không thể bị nó chi phối. Nàng còn nhớ rõ trong môn có một hầm rượu, đựng các loại rượu thượng đỉnh nhất thiên hạ. Sát thủ nào cũng từng có bước cuối cùng nhốt vào gian phòng đó, không có thức ăn, bụng đói chỉ có rượu. Cho nên sau này uống rượu với nàng mà nói giống như uống nước, các màu rượu có khác nhau, chẳng qua là mang hương vị khác nhau mà thôi.

Tử Phủ Quân lại không giống, mặt này hắn hiển nhiên không tốt bằng người, nhưng cùng lắm chỉ ở mức say, chưa hẳn đã quá say. Nhưng chính lúc này nửa tỉnh nửa say làm cho người ta càng hãm càng sâu. Nàng cách hắn thật gần, mang một mùi hương rất kỳ dị, bắt lấy hồn phách người. Đôi khi hắn thậm chí hoài nghi có phải mình đang chìm trộng giấc mộng dài hay không, từ lúc bắt đầu gặp nhau ở Phượng Hoàng Đài, một sóng xô sau một sóng cực kì đẹp đẽ, hoa mở ra hương mật dụ hoặc tràn ngập chết người.

Tay nàng dạo chơi trên vai trên lưng hắn, thân mật nâng mặt hắn, mười ngón thật sâu đụng chạm làm hắn thật muốn bộc phát. Hắn bỗng nhiên hiểu rõ thượng giới đọa tiên vạn kiếp bất phục là như thế nào, hỏng luôn đạo thể, rối loạn tâm thần, đều không phải định lực không đủ, mà là cùng đường khi cam tâm tình nguyện trầm luân. Cũng may hắn không giống, hắn may mắn nghĩ, không muốn thăng thiên cũng có ưu điểm, ít nhất không chịu phải những điều luật khắc nghiệt như vậy, không được phạm sai lầm của người thường.

Thân thể của nàng hóa thành một bãi nước, ở hắn dưới thân phập phồng chảy xuôi. Rốt cuộc hồ đồ cuối cùng cũng phát sinh, tới không hiểu kịp, mang lực cuồng hủy thiên diệt địa đánh tới. Trải nghiệm cực lạc thật đáng sợ, khiến hắn sa vào hoảng loạn, hắn nghe thấy nàng cúi đầu khóc nức nở, chắc hắn đã làm đau nàng. Buộc mình dừng lại, dừng không được, thân thể căn bản không chịu khống chế nữa. Trong đầu cơ bản không còn nghĩ ngợi được gì —— ai kêu nàng có ý trêu chọc! Hắn hung tợn, giống như trả thù, động tác thô lỗ, không hề giống phong phạm của một Tiên quân. Lạ là nàng lại ôn nhu bao dung, lúc hắn đánh thẳng về phía trước, trong mắt chứa lệ, vẫn như cũ hôn hắn, cổ vũ hắn đến.

Rượu bốc lên đỉnh đầu, cuối cùng người không còn kiềm chế, tiến nhanh về đích, thể lực tiêu hao kinh người. Hắn còn nhớ rõ chính mình là ai sao? Mồ hôi bọc toàn thân, nóng lại lạnh, lạnh lại nóng. Tay Nhai Nhi lần mò tìm trong chỗ tối, bắt được ký linh tráp, lặng lẽ giấu dưới bào sam của mình.

Trong sương sớm, trải qua nhân duyên lưỡng tình lương duyệt, dù sao vẫn còn chút đáng tiếc. Nàng chịu được hắn ở trên người mình giết người phóng hỏa, trong một mảnh hỗn loạn vuốt ve từ lưng xuống mông hắn. Có lẽ động tác của nàng có lực trấn an, chậm rãi, luống cuống dần dần bình ổn, hắn trở nên ôn nhu hữu lực, dưới ánh trăng mặt hắn mơ màng mông lung, chưa bao giờ khiến nàng cảm giác thân mật nhường này. Tiên quân ở trên cao, sợ là đã bị phong trần nhiễm tục, nàng đối với hắn tràn đầy có lỗi, trước khi đi nhẹ nhàng đắp lại quần áo cho hắn.

Nàng đứng dậy, trên đùi từng trận lạnh. Cầm tay lau, thấy có vết máu khô, lấm tấm nhiều điểm phân tán trong lòng bàn tay. Lòng nàng trống trải, hơi run sợ. Mặc dương bào vào, tố sa cạ đến lưng dẫn đến một trận đau đớn, mới phát hiện sau lưng ban nãy chà sát một lần muốn trầy hết da. Nàng nhíu mày, cẩn thận cử động, chỉnh lại vạt áo xong quay đầu liếc hắn một lần, một lần và là lần cuối cùng, chỉ mong trọn đời không cần gặp lại nhau.

Nàng nắm chặt cái tráp trong tay, chạy nhanh về thạch bình hướng ở Lang Huyên. Thời gian không nhiều, còn có hai canh giờ trời sẽ sáng, nàng phải kịp làm xong chuyện trước khi Tử Phủ Quân tỉnh dậy.

Chàng Vũ cùng Triều Nhan đang chờ nàng, nàng đọc khẩu quyết triệu hồi bọn họ, trong bóng tối hai đạo kim mang theo cung khuyết chợt lóe mà qua, đứng phía sau nàng đợi lệnh. Mưu Ni thần bích trong khoảng thời gian này liên tục giao cho Tung Ngôn bảo quản, giờ là lúc cực quan trọng, chúng nó cùng nàng gắn liền huyết mạch , mặc dù cách xa ngàn dặm vạn lý đều sẽ trở lại bên người nàng.

Trước khi nàng vào núi với Tung Ngôn từng có hẹn, chỉ cần Thần bích vừa động, hắn sẽ chờ ngay ngoài Lang Huyên đợi thời cơ tiếp ứng nàng, hiện hắn hẳn đã nhận tin.

Chân trời xuất hiện một vòng xanh sắc tím điểm sáng ngang trời, giống như sao băng nhanh chóng phóng tới. Cùng lúc đó, một âm thanh chấn động xuất hiện,vòng tròn xoay tròn, tự phân liệt thành hai đường, chớp mắt tiến vào trong mắt nàng. Nàng không dừng lại, đứng dậy bước lên đi dọc theo đường rào chắn kia vài bước, rất nhanh đến trước mặt Lang Huyên tháp.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện