Lục Hào thuẫn vẫn hiệu quả như mọi khi, không nhanh không chậm luân hồi, cao cao tại thượng ngạo nghễ. Nó cảm giác được có người đứng ở trước mặt, cảnh cáo vù vù một tiếng, mặt thuẫn phát ra một chùm ánh sáng lạ, bộ dáng tự cao tự đại, thực vài phần giống như chủ nhân nó.
Nhai Nhi nhìn nó, khiêu khích mỉm cười. Quả nhiên không hỗ pháp khí do người nào đó luyện ra, Lục Hào thuẫn đúng là kết giới lợi hại nhất nhân gian rồi! Chỉ tiếc Tử Phủ Quân cẩn thận mấy cũng có sai sót, hiện tại ký linh tráp trên tay nàng. Túc thể đối pháp khí, như chìa khóa với khóa, dù cho khoá tinh xảo cỡ nào, chỉ cần xuất chìa khóa tới, phải ngoan ngoãn nghe lệnh.
Nàng cúi đầu nhìn chiếc tráp trong tay, lớn nhỏ chế tác không vượt qua lòng bàn tay, hình dạng như khối kim cương. Xung quanh thân hộp khắc đầy Phạn văn, lục giác 6 mặt hướng vào tâm chính giữa, trên đỉnh có một cái núm hình dáng lưỡng nghi, đang cùng lục quang lưu chuyển thật lớn trên lâu hợp nhất phương hướng. Nàng đè cái núm, một tay nâng lên, chỉ nghe cái tráp phát ra một tiếng vang thanh thúy, như động cơ chuyển động. Sau đó 6 mặt thân tráp nở ra như cánh hoa, trung tâm có một thanh nhọn màu vàng. Lục Hào thuẫn quang cùng thanh nhọn trong tráp kết nối, kết giới thoáng chốc lung lay sắp đổ, mạnh một cái, hóa thành một đạo lưu quang xông vào trong hộp, 6 tấm vách “Ca” một tiếng đóng lại. Nhìn lại Lang Huyên, không có tầng lớp ngăn cản, rõ ràng như vừa gột qua nước mưa rửa sạch.
Nhai Nhi thở dài ra một hơi, lúc này mới cảm thấy tim trở xuống lại ngực. Vốn nàng có chút sợ hãi, lỡ đâu ký linh tráp này khống chế không tốt, dẫn đến chút động tĩnh kinh thiên động địa, chỉ sợ Tử Phủ Quân ngài kia sẽ đem nàng chia làm tám mảnh. Cũng may Lục Hào thuẫn tuy chỉ nhận chủ, nhưng ký linh tráp lại là thứ chính yếu. Nàng thu tráp vào tay áo, dưới ánh trăng quan sát cẩn thận trận pháp bày trước cửa, 3 tổ âm dương ký hiệu bị quấy nhiễu, nhưng mơ hồ có thể phân ra thuỷ, hoả, phong, 3 phương vị.
Khảm quẻ theo chính Bắc, Khôn quẻ theo Tây Nam… Thật biết ơn Lan Chiến trước nay bồi dưỡng tài năng nàng, mọi việc trên đời đều biết chút ít da lông, đến lúc nguy cấp có thể dùng tới, tránh mù quáng bước vào mất cái mạng nhỏ.
Rất thuận lợi, kết giới đã gỡ, trận pháp có thể giải. Tuy cũng làm nàng mất một phen đối phó, cuối cùng có khó nhưng không hiểm, coi như đã gặp vận.
Đứng trước đại môn nhìn về phía ngưỡng vọng, cửa chính Lang Huyên trông thật cao, đứng sừng sững, như Chúng Đế Chi Đài chọc trời. Chất liệu cửa bằng gỗ kết hợp với đá, nàng thử đẩy, thật quá nặng, vận khí dùng lực, một thân mồ hôi, vẫn là không suy chuyển.
Trọng lượng cửa rất nặng khó mở, để ngăn cản kẻ trộm xâm nhập. Nàng đợi một lát, lại vận khí đẩy, cửa vẫn không động, khí như một cỗ dòng nước ấm theo đường cong bắp đùi trong uốn lượn chảy xuống, rất nhanh phục hồi. Nàng đứng đó, đỏ mặt ảo não.
Bên cạnh tự nhiên xuất hiện thêm một đôi tay, Nhai Nhi hơi giật mình, quay đầu nhìn, trông thấy một khuôn mặt còn nét trẻ con, là Tung Ngôn. Nàng nhẹ nhàng thở ra, “Sao cậu lại tới đây? Không ở một chỗ chờ ta sao.”
Nét mặt Tung Ngôn đầy ngạo mạn, điểm này thật giống Si Mị. Hắn không liếc nàng một cái, dỗi nói: “Ta không đến, mình cô có thể mở sao?” Thân hình Long vương kình dù có biến hình nguời cũng có sức mạnh trội hẳn. Nhai Nhi cắn răng đẩy không được, hắn nhẹ một chút liền mở ra.
“Mau vào đi.” Hắn xoay người sau điện, trong bóng đêm đôi mắt sáng rạng rỡ. Nhìn lên xuống tám phương đánh giá, ôm kiếm canh trước cửa, vì nàng thủ vững đường lui.
Hắn luôn là người đáng tin cậy, đối Nhai Nhi mà nói Tung Ngôn giống như người trong nhà, nàng có vẻ hơi khó xử, đối mặt hắn có lúc cảm giác rất lúng túng. Không biết vừa rồi nàng cùng với Tử Phủ Quân, hắn có thấy rõ không, trước mắt không tiện nhiều lời, lắc mình theo khe cửa đi vào.
Lang Huyên động thiên, quả nhiên là nơi gần với thiên giới nhất. Nơi này mây mù lượn lờ, bát căn kim thuỷ sơn vĩ đại xuyên phá tầng mây, thẳng đến trên đỉnh —— đúng vậy, thẳng đến trên đỉnh. Có điểm kỳ lạ là tàng thư trên không này vốn không có mái che, có thể trông thấy bầu trời xanh mực, còn có ánh trăng như một chấm nhỏ trên cao.
Sau khi Bàn Cổ khai thiên lập địa, đại địa chia làm rất nhiều khối. Mỗi một khối thổ địa đều có Ngư Lân đồ, không chỉ tứ hải, như Cửu Châu, Sinh Châu, thậm chí là Tứ đại bộ châu phật ma hỗn tạp, cùng một vài chỗ chưa từng nghe qua tên, đều được kỹ càng ghi lại. Có một kim trụ lớn giống như phiếu tra tên sách, rất dị thường bắt mắt được dựng nơi đó, phân loại từng khu vực. Nàng tìm thấy văn chung đỉnh khắc chữ “Chính” trên cây cột, xuyên qua tầng tầng mây mù hướng lên trên, vốn Lang Huyên tàng thư căn bản không có giá sách, những cuộn sách chỉnh tề lơ lửng ở không trung, không thể bay người tới, dù bật được cao tới đâu cũng với không tới.
Đề phòng qua đề phòng lại, chính ra là đề phòng những kẻ phàm nhân. Nở nụ cười nơi khóe môi, nàng triệu kiếm linh đến, ngự kiếm mà lên. Trong khi quan sát những cuộn sách mới phát hiện Hải thư có bao nhiêu mênh mông, um tùm xếp chồng, chưa có manh mối gì làm người cảm thấy thật tuyệt vọng.
Nàng bắt đầu lý giải Tử Phủ Quân, vì sao coi giữ tàng thư này trăm ngàn năm không lay động, nhìn xem, với số lượng khổng lồ này, có mà muốn ói ra luôn.
Bắt đầu từ chỗ nào, nàng nhất thời không có ý tưởng, tùy tiện rút lấy mấy cuốn, đều không phải. Định thần bắt đầu tra tìm chắc sẽ có chút kết quả, nàng cẩn thận quan sát phong trục, phát hiện mỗi một cuốn trục trên thân đều có chữ khắc nho nhỏ, khoanh theo địa phương có khắc sơn, nhạc, hồ, trạch.
La Già đại trì tuy là biển cũng có thể là hồ, không rõ ràng. Nàng bắt tay vào địa vực này, trước tìm được Sinh Châu. Sinh Châu lại phân lục đại châu, Vân Phù đại lục chính là một châu trong đó. Tứ hải còn có phân chia đại tiểu tứ hải, La Già đại trì ở cạnh Vân Phù, có thể gọi là tiểu tứ hải…
Tìm được rồi, Tứ hải Ngư Lân đồ! Nàng tháo dây cột, mở ra quyển trục, cuốn tranh vẽ kia mô tả rất tinh vi sống như thật, nước biển mênh mông, làn nước chuyển động đều có thể nhìn rõ ràng.
“La Già đại trì…” Nàng vội vàng lướt, tìm đọc hơn phân nửa cuốn tranh, cuối cùng ở một mảnh thuỷ vực yên lặng đã phát hiện bốn chữ kia.
Nàng cười rộ lên, trong lòng hỗn tạp không rõ vui sướng hay bi thương, từng đợt xộc lên mũi. Vì tòa cô sơn Giao cung này, người của Nhạc gia trả giá quá nhiều bi thảm. Trước kia Mưu Ni thần bích vì sao lưu lạc ở Trường Uyên, có lẽ tổ tông nàng từng huy hoàng vì nó, còn hôm nay, nắm giữ bí mật này là bất hạnh lớn như trời. Như phảng phất một lời nguyền, Nhạc gia vì nó cửa nát nhà tan. Hiện tại đến phiên nàng, nàng cũng không cách nào giải thoát, còn muốn tiếp tục buộc
Cảnh sắc ban đêm trên đỉnh đầu trong cuốn tranh dần dần bắt đầu nhàn nhạt, nàng vội thu hồi quyển sách giấu vào lòng. Trước khi rời đi nàng lơ đãng thoáng nhìn một phong danh sách, là Sinh Châu Thần Binh Phổ. Trước kia thường nghe nhắc đến người nào đó ở Lang Huyên Thần Binh Phổ thượng bài danh thứ mấy, nàng có chút tò mò, tùy tay lật lật, đầu trang có một thanh ngọc cụ, bên cạnh lối viết thảo cứng cáp hữu lực ghi lại một cái tên —— Lệ Vô Cữu.
Lệ Vô Cữu, Chúng Đế Chi Đài Hữu minh chủ. Tiếng tăm người này nàng có nghe qua, thiên hạ đệ nhất cao thủ, toàn bộ giang hồ đều nằm trong tay hắn. Đáng tiếc thần long kiến thủ bất kiến vĩ, nàng chưa thấy qua hắn, càng không có cơ hội cùng hắn giao thủ. Lan Chiến là người tự phụ như vậy, dám đụng Quan Sơn Việt, cũng chưa từng có có ý định ám sát Lệ Vô Cữu, có thể thấy được người này thập phần lợi hại.
Không kịp tìm hiểu, vội vàng vội vàng, nàng đóng vội trang sách. Nhảy xuống đất chạy một mạch, ngoài cửa Tung Ngôn đã gấp gáp, “Sao lâu như vậy?”
“Cậu tưởng mở cửa Lang Huyên xong là vào thấy sách đối diện sao? Tìm được Sinh Châu thật hao tổn công sức.” Nàng lẩm bẩm, cùng hắn nhảy ra khỏi cửa chính. Sau khi ra khỏi trận pháp lui lại mấy bước, đem Lục Hào thuẫn trong tráp phóng ra như cũ.
Tung Ngôn tự nhiên cảm khái, “Cuối cùng cũng xong.”
Đúng vậy, đã kết thúc. Nhai Nhi đem ký linh tráp đặt trước kết giới trên bãi đất trống, khi Tử Phủ Quân tìm đến liền có thể phát hiện. Trong lòng hiện lên một chút thẫn thờ, từ lúc mười bốn tuổi lĩnh mệnh làm việc đến nay, lần này lên Bồng Sơn làm việc tận lực nhất, muốn hao hết nguyên khí. Giờ đạt mục đích, có thể quay về rồi, nhưng lại cảm thấy giống như có đánh mất cái gì, nghĩ không ra, lại cảm thấy nó rất quan trọng.
Cẩn thận nhớ lại, nàng đến đây một thân một mình, vật tùy thân mang theo chỉ có Chàng Vũ cùng Triều Nhan. Bọn họ đều bên nàng, vậy còn thứ gì?
Tung Ngôn đem xe bò lông dày đứng ở ban công bên cạnh, thấy nàng chôn chân tại chỗ, hắn nhìn nhìn sắc trời, “Trời sắp sáng, hai khắc sau đệ tử Cửu nguyên cung ở Bồng Sơn làm việc, nếu cô muốn cùng bọn họ nói lời từ biệt, thì chờ một chút.”
Nhai Nhi nghe xong không thể chần chừ, cũng thôi không nghĩ đến đã đánh mất chuyện gì, rất nhanh ngồi vào trong xe.
Pháp bảo từ trong nước, giây lát ẩn nấp tương giao cùng mây trên trời, chỉ để lại 1 dấu cắt hình nhàn nhạt. Tung Ngôn điều khiển xe chạy nhanh, ngoài cửa sổ tiếng gió vèo vèo, nàng tựa vào cửa sổ nhìn xuống, Lưu Ly cung xa dần… Bồng Sơn xa dần… Phương Trượng Châu cũng xa dần… Ác cùng nghiệt đều buông xuống không thể tính toán, vỗ mông chạy lấy người.
Nàng thở dài thật dài: “Tung Ngôn, trở lại Ba Nguyệt lâu ta muốn ngủ một giấc ngon. Thời gian này đêm ngủ không được…” Rút ra gương đồng xem một chút, “Dưới mắt đã có thâm quầng.”
Tung Ngôn theo bản năng sờ sờ mắt, nàng ở Tử Phủ mạo hiểm, thật ra so với nàng hắn còn khó chịu hơn. Nếu không e dè trên núi đều là người tu đạo, nguyên thân hắn chỉ liếc mắt là có thể bị nhìn thấu, hắn thật muốn cùng nàng vào núi, ít nhất cùng tiến cùng lui, có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Mắt quay lại nhìn, “Ngư Lân đồ đã vào tay, tiếp theo cô có tính toán gì không? Sẽ đi tìm Cô sơn Giao cung?”
Nhai Nhi lắc đầu, “Ta tìm Đồ thư chẳng phải vì muốn tìm ra bảo tàng, chỉ là vì thứ trọng yếu như vậy không nắm trong tay mình, cảm thấy bất an. Trên đời này ta đều không tin ai, chỉ tin tưởng mình. Những thứ bảo tàng người người mơ ước ta chỉ có thể bảo vệ, ta không sợ, chỉ sợ bọn họ trước ta một bước tìm được Giao cung, lỡ ta thủ không được Thần bích, thật thẹn với dặn dò của tiên phụ.”
Tung Ngôn nghe xong lời nàng, lòng có chút khổ sở. Nàng ai đều không tin, cũng là bao gồm hắn rồi! Một người tuổi còn nhỏ đã trải qua vô số đau khổ, rất khó yêu cầu họ sống như bình thường. Hắn chỉ có thể ủng hộ nàng, thấp giọng nói: “Cũng tốt, trên đời không gì che giấu nổi, sau cái chết của Lan Chiến, có lẽ vẫn còn người dòm ngó Ba Nguyệt lâu, hành động càng nhiều, càng khiến người để ý. Đồ thư nên được giấu kỹ càng chút…”
Nàng bỗng nhiên chặn lời hắn, “Ta đang suy nghĩ, có nên đốt nó không.”
Tung Ngôn kinh ngạc nhìn nàng, “Thiên tân vạn khổ đến lấy, đem đốt?”
Nàng chống gò má, bộ dáng mệt mỏi, “Đến lúc lỡ không còn chịu được nữa, không phải là hủy nó sao. Mưu Ni thần bích đã là trói buộc, lại thêm một cuốn bản đồ, thật dễ chết sớm.”
Nhưng đốt thiệt sao? Một mồi lửa thì đơn giản, nhưng đốt sạch dễ dàng, muốn phục hồi như cũ rất khó khăn. Nàng không thể không lo lắng chuyện sau này, tương lai không xác định nhiều lắm, nếu như ngày nào đó phải trả vật nguyên chủ…
“Quên đi.” Nàng bất mãn nói, nhớ tới tình hình, kêu Tung Ngôn, “Lục Hào thuẫn kia có thể nuốt tận vạn vật, cậu lỗ mãng không suy nghĩ, tính đi lấp lỗ thủng?”
Hắn đáp nhẹ nhàng, phảng phất vẻ như chuyện không đáng kể, “Đem cô ra, cô còn có thể được cứu mạng. Dù sao đầu ta to, có thể chống đỡ một trận.”
Hắn từng đã cứu nàng một lần, rồi lại một lần phải đánh cược tánh mạng. Trong lòng nàng cảm kích, ngoài miệng lại chế nhạo, “Nói cũng đúng, cậu nguyên thân mập ú, đầu cũng lớn, nhét vào vừa vặn vòng đại hoàn của Lục Hào thuẫn luôn.”
Tung Ngôn thấy nàng giễu cợt, cũng không tức giận, chỉ cô đơn thì thào: “Tử Phủ Quân tới là lúc…” Nói xong nhìn xuống dưới, chần chừ kêu nàng, “Nguyệt Nhi…”
Nhai Nhi đáp, “Làm sao?”
“Cô cùng hắn…”
Nhai Nhi lường trước chuyện đó hắn nhất định đã biết rồi, giấu cũng không được mà nàng cũng không muốn kiêng dè, hào phóng thừa nhận: “Có tư tình, ta lừa thần tiên ngủ một trận.”
Tung Ngôn hỗn độn nhìn nàng, chậm rãi cười khổ, đôi mắt ảm đạm nhìn xuống.