Sóng Nguyệt Vô Biên

Chương 24


trước sau

Ngủ với thần tiên, từ lúc nàng vào Lưu Ly cung mới có mười ngày mà đã…

Vĩnh viễn không cần xem nhẹ quyết tâm của sát thủ, bọn họ thường bất kể hậu quả để đạt được mục đích. Nhất là nữ nhân, trong Nhược Thủy Môn chịu qua huấn luyện cực kì chuyên nghiệp, trinh tiết đối với các nàng mà nói, nhiều khi còn có thể dùng để làm công cụ hỗ trợ khi cần… Trước đó hắn luôn cho rằng nàng không giống bọn họ, chính tay giết tiền nhiệm các chủ để lên ngôi, ít nhất không cần đem bán linh hồn, ai ngờ không khác chút nào, từ sâu trong nàng, chỉ đặt tâm trí vào cái lợi trước mắt.

Tung Ngôn thất vọng không bởi vì nàng thất tiết, mà là hận nàng đã quá dễ dàng. Còn vị Tử Phủ Quân kia nữa, không ở cõi trần, lại đi yêu thích nữ nhân trong cõi trần. Dễ dàng bị ngã gục như vậy, cuối cùng nên nói thủ đoạn của Nhạc Nhai Nhi cao, hay là do Tử Phủ Quân hắn uổng công tu tiên, thực tế chẳng qua chỉ là lão già lục căn không tịnh?

Trong lòng hắn tích tụ, chạy nhanh về phía chân trời, nhưng mà trời còn hẹp, ép tới người thở hổn hển. Hắn vài lần quay đầu muốn cùng nàng nói chuyện chút, nhưng vừa thoáng nhìn góc váy nàng, mọi lời đều nuốt trở vào. Không thể nào nói ra, chỉ cảm giác quá đau lòng. Trước kia chịu khổ còn chưa đủ sao, giờ còn muốn tiếp tục tích đá đặt trên người hả Nhai Nhi?

Nhai Nhi biết hắn đang mất hứng, lão đại kình này tư tưởng rất cổ lỗ, cảm thấy khó xử, tự dặn bản thân, quả thực nên tạ lỗi thiên hạ.

Lúc đầu nàng có chút phức tạp, lần đầu của nữ nhân, cho dù có tiêu sái như Tô Họa, cũng canh cánh trong lòng nhiều năm như vậy. Thân ở hoàn cảnh đó, nàng không ngừng tự xét tự trách, nhưng rời khỏi Bồng Sơn rồi, Lưu Ly cung trong tầm mắt nàng càng ngày càng xa, khi Nhiếp An Lan cũng cách nàng càng ngày càng xa, nàng lại buông xuống.

Dù sao kiếp này sẽ không gặp lại, có gì hay không có gì dường như không mấy khác nhau. Thí dụ như một căn ngọc xử, một chuỗi xa linh, ai còn so đo? Tử Phủ Quân đối với nàng… E chính là cũng như thế đi! Cho nên khi Tung Ngôn ấp a ấp úng, nàng cảm thấy người thiếu niên này thực rất phiền, “Cậu muốn nói gì, đừng ngại nói thẳng.”

Hắn trầm mặc nói: “Đáng giá sao?”

Có đáng giá hay không, phải xem kết quả. Nàng vỗ vỗ Đồ thư bên cạnh, dựa vào thành xe nói nhỏ: “Mục đích của tôi là 《 tứ hải Ngư Lân đồ 》, hiện tại đồ ở trên tay, mọi thứ đều đáng giá. Tôi hiểu ý cậu không đồng ý tôi làm vậy, có điều cậu cũng phải thừa nhận, đây là biện pháp nhanh nhất hữu hiệu nhất. Tôi không thích Bồng Sơn, nơi không có khói lửa, chán ở lâu nơi đó. Sớm hoàn thành mục tiêu, sớm trở về, có cái gì không tốt?”

“Nhưng gã Tử Phủ Quân…” Tung Ngôn mặt đỏ lên, muốn quay đầu lại nhịn xuống, lúng ta lúng túng nói, “Cô làm hỏng đạo thể của ngài ấy, sợ hắn không buông tha cho cô.”

Nhai Nhi sửng sốt, “Tôi trộm đồ của hắn, hắn không buông tha tôi còn có lý. Còn đạo thể… Tôi không chôm cái gì tốt từ hắn, sao lại sợ nhất quyết không tha?”

Tung Ngôn còn muốn tranh cãi, bỗng nhiên lại buông, thở dài một tiếng nói: “Hắn tuy là tiên, cô vẫn chịu thiệt .”

Chịu thiệt mà nói, dùng cho loại người như các nàng vốn không thích hợp. Nàng biết hắn không đồng ý, thậm chí có chút khinh thường nàng, thì sao, nàng cho tới bây giờ đâu phải người băng thanh ngọc khiết.
“Tôi xuất thân thế này, trong nước đến trong lửa đi, không phải tiểu thư đài các, không quá coi trọng trinh tiết. Chỉ cần có thể đạt mục đích, đừng nói đối phương là tiên, là quỷ, là ma, thì sao? Người cả đời dù sao cũng phải có một lần, qua lần đầu rồi, về sau làm gì không cần kiêng kị.” Lời này càng chọc giận hắn, từ sau lưng nhìn ra hai vai hắn phập phồng dữ dội. Nhai Nhi cười khổ, hắn không biết nói câu gì văn vẻ tiêu sái, nhìn hắn đơn thuần đến buồn cười, thật muốn trêu hắn. Vì thế ôm lấy hắn từ phía sau, đặt cằm trên vai hắn, chuyển giọng nhõng nhẽo, dán vào lỗ tai hắn nói, “Cậu không cần buồn bực, nếu như muốn tôi trả ơn cứu mạng, sau này tôi có thể gả cho cậu. Đáng tiếc giờ cậu còn nhỏ, nghĩ chuyện đó quá sớm thì không tốt. Chờ cậu lớn lên, trưởng thành tới tìm tôi, chịu không?”

Lời này triệt để làm hắn tức giận, hắn giãy mạnh khỏi tay nàng, giận dữ nói: “Cô còn nói? Chẳng lẽ tính toán sau này bình mẻ thì không cần giữ sao?”

Bị mắng Nhai Nhi có chút lơ mơ, dù sao chưa từng thấy Tung Ngôn bộc phát như vậy. Nàng ý thức được mình thật sự nói sai rồi, ngập ngừng suy nghĩ muốn xin lỗi, lại cảm thấy không tiện mở miệng, do dự, trầm mặc nhìn xuống.

Một đường không nói chuyện, đến khi tới Doanh châu nghỉ trọ, nghe đồn phía Đông hải có điều khác thường, thu thập xong hành lý không nói một câu, nói đi là đi.

Nhai Nhi bình thường thích náo nhiệt, hắn thì lại kín tiếng như hũ nút, nàng còn tưởng sẽ hò hét một chút với hắn, sau tự mình cũng phát giận. Cuộc sống của nàng, tốt hay không đều do bản thân, khi nào thì đến phiên người khác quan tâm? Cảm tình này, vừa đủ thì được, khi quá liều liền biến thành gánh nặng. Nàng đang tự nói với chính mình, trong chuyện này nàng là kẻ chiếm tiện nghi, ít nhất người kia là thần tiên. Có thể ở trong mắt Tung Ngôn thần tiên cũng là nam nhân, không hơn không kém cũng sở hữu nghiệt căn như mọi nam nhân, nàng không phải vì yêu mà hiến thân sao, là đắm mình sao.

Tùy tiện, sa đọa liền sa đọa. Trở lại Vương Xá Châu gặp gỡ lại mọi người, phân tán lực chú ý, nàng cố không chu toàn cảm xúc của hắn, nhưng trong cảnh ca múa mừng thái bình sau nhiều hồi xa cách, ở góc kia người không nghỉ chân, vẫn là cảm nhận được ánh mắt của hắn, u buồn mà lại hận đời nhìn nàng.

Dù sao việc nàng trở về đã làm người trong lâu thật cao hứng, những tưởng phải chuẩn bị chờ năm ba năm. Si Mị như muốn dán trên người nàng, gắt gao dựa vào, đôi mắt hoa đào không kiêng nể gì bắn ra đầy phong tình vạn chủng, “Lâu chủ quả nhiên thần công cái thế, có thể làm ngài tự thân xuất mã nhất định là chuyện đại sự, không nghĩ tới mới bốn tháng đã xong. Thuộc hạ còn tưởng rằng muốn gặp ngài, ít nhất được đợi đến đầu xuân sang năm luôn nè.”

Nàng cười bưng chén rượu nhấp miệng, “Ở ngoài phiêu bạc, sao giống ở nhà thống khoái. Ta mấy tháng qua không thấy thoải mái, ngày nào cũng nghĩ muốn trở về. Giờ tốt rồi, được

ngắm cảnh trí Vương Xá Châu, mệt mỏi liền tiêu một nửa… Trong Lâu mọi chuyện yên bình không? Có phát sinh việc lạ?”

Phe phẩy quạt tròn, Tô Họa nói không có, “Trong Thượng nguyệt thành có một đội từ Khang cư quốc, dẫn theo không ít người diễn xiếc ảo thuật. Trong đó có mấy cô nương trẻ, ca hát nhảy múa, giả trang Quan Âm, có không ít người hâm mộ. Mấy ngày hôm trước bốn người trong đội bị chết, nghe nói là đội trưởng là nữ, lúc chết rất kỳ quái, chỉ còn lại cái đầu, tìm không thấy thi thể. Đà đội thủ lĩnh đã báo quan phủ, tiêu tiền mời giang hồ người các đạo phái truy bắt hung thủ, đáng tiếc liên tục không có gì tiến triển. Cuối cùng hôm qua tìm tới cửa chúng ta, cầu Ba Nguyệt lâu ra tay giúp đỡ, ta thấy tiền thù lao phong phú liền đáp ứng, đã phái Minh Vương đi ra tra xét.”

Nhai Nhi gật đầu, trước kia Ba Nguyệt Các tiếp đều là mua bán sinh tử, tiền thuê rất cao. Hiện giờ đã không gánh vác nhiều chuyện chém giết, nhưng khi giang hồ có việc nan giải không có người đảm nhận, đến lúc đó, tới phiên Ba Nguyệt lâu.

“Con vừa trở về, việc này tạm không nói tới, mời Môn chủ chủ trì đến cùng.” Nàng nhìn lên đài tạ xa xa vũ nữ Ba Tư đá chân, nhu diễm xoay tròn như con quay, nhắm mắt, “Trên giang hồ thì sao? Các đại môn phái có gì lạ ?”

Tô Họa khua quạt tròn, tốc độ dần dần chậm lại, trù trừ, mới dè dặt cẩn trọng nói: “Trên giang hồ lại dấy lên tin đồn Mưu Ni thần bích, nghe nói Thần bích từng hiện ở Yên Vũ Châu. Yên Vũ Châu là quê nhà của Nhạc thiếu chủ phu nhân, mặc kệ này tin tức là thật hoặc là giả, Vạn Hộ hầu phủ, chỉ sợ sẽ gặp đả kích như Trường Uyên Nhạc gia năm đó.”

Vạn Hộ hầu phủ… Nhai Nhi nhẹ nhíu mày, nàng từng nghe qua tên, ngoại gia xa xôi, giống như ở sinh mệnh một chỗ khác. Năm đó phụ mẫu gặp tai họa bất ngờ, vì mẫu thân nàng đi Yên Vũ Châu chịu tang cha, trên đường về Thương Ngô thành, toàn võ lâm nghênh đuổi giết. Vạn Hộ hầu phủ hiện tại do huynh đệ của mẫu thân chưởng quản, chuyện cướp đoạt Mưu Ni thần bích vừa buông, đã dâng lời đồn đầu nhọn thẳng chỉ Yên Vũ Châu, chính tà lưỡng đạo xua như xua vịt, là muốn giang hồ không yên ổn .

Tung Ngôn một bên rất lo lắng nhìn chằm chằm nàng, Si Mị không biết chuyện buông lời trêu ghẹo: “Nghe nói bảo tàng của Nhạc gia lớn kinh người, Lâu chủ, chúng ta có tham gia náo nhiệt không…”

Nói chưa dứt lời, bị Tung Ngôn lớn tiếng chặt đứt, “Hoa Kiều Mộc, hai mắt chỉ có tiền, người với quỷ dữ có phân biệt không? Hiệp khách anh hùng nhiều như vậy dốc toàn bộ lực lượng, tùy ý cướp đoạt không chút phong độ, ngươi không thấy chúng đáng trách đi! Ba Nguyệt lâu năm việc xấu khắp nơi, nhưng hiện giờ đã quy chính, ngươi lại ở đây yêu ngôn hoặc chúng, cổ động Lâu chủ cùng sài lang làm bạn, có dã tâm gì?”

Si Mị bị hắn không lý do giận mắng đến choáng váng, thù mới hận cũ nảy lên, nhảy dựng lên, rút kiếm muốn so. Nhai Nhi hiểu ý Tung Ngôn, hắn sợ nàng nhất thời xúc động thương nhớ cốt nhục tình thân, chạy tới Vạn Hộ hầu phủ lộ diện. Thật ra do hắn quá lo lắng, nàng càng hiểu rõ lợi hại bên trong, làm sao có thể làm chuyện ngu xuẩn được.

Nàng vẫy tay, “Tung Ngôn là vì muốn tốt cho chúng ta, võ lâm chính đạo giỏi nhất là giả thái bình, Ba Nguyệt lâu tham dự vào, sau này ác danh đều cõng trên lưng. Vọc mâm không thấy được thịt dê, không đáng giá.” Si Mị thấy nàng chăm chú nhìn liền ngoan ngoãn thu hồi kiếm, nàng lúc này cười, nâng tay áo ách xì một cái, “Giờ không còn sớm, đi ngủ thôi …”

Nàng đứng dậy đi ra Quan Chỉ đường, mọi người còn lại ngơ ngác nhìn về ra chỗ đồng hồ trôi chậm chạp —— giờ hợi còn chưa tới mà.

Thật ra nàng không phải đi ngủ sớm, chỉ là muốn tùy ý đi dạo một chút. Bên ngoài không khí lành lạnh, đứng ở trên ban công ngoài lâu xem cảnh đêm, Vương Xá Châu xa hoa tột đỉnh như mọi khi. Liên miên mười dặm hoa đăng từ trên đỉnh đầu kéo dài qua che kín thành trì khắp mảnh trời đêm. Ánh trăng sáng kia sao có thể tranh cùng đèn đỏ chói lọi? Thân ở nơi đây, người bình thường đều có thể ngắm nhìn, mở cửa sổ là có thể ngắm cảnh huy hoàng.

Nghiêng người đặt hai cánh tay lên tay vịn. Cảnh đẹp ảnh ngược vào đáy mắt, nàng nhìn xa xa, lẩm bẩm nói: “Thần bích không có khả năng ở Yên Vũ Châu hiện thân, tin tức này chẳng qua muốn đứa bé vẫn còn mất tích năm đó ra mặt. Ngẫm lại khi cha mẹ tôi gặp chuyện không may, Thương Ngô thành cùng Vạn Hộ hầu phủ phản ứng như vậy, tôi đâu có lý do quản bọn họ sống chết.”

Gió đêm ào ào, phía sau nàng có người lên tiếng, “Cô hận bọn họ sao?”

Nàng bĩu môi, “Nhạc Hải Triều cùng sáu vị trưởng lão kia tốt nhất đừng vào tay tôi, bằng không tôi cho bọn hắn muốn chết không được. Về phần Vạn Hộ hầu phủ, lão Hầu gia chết sau gia chủ, vì bo bo giữ mình bỏ mặc mẫu thân ta. Bọn họ an ổn hai mươi mấy năm, nay phong thuỷ luân chuyển, để bọn họ nếm thử chút tư vị, mới là thiên đạo.”

“Cô sẽ không đi Yên Vũ Châu chứ?”

Nàng nói vâng, “Tôi sẽ không mắc mưu.”

“Vậy tốt rồi.” Hắn thở dài một hơi, “Giờ Ngư Lân đồ nơi tay cô, bình an về tới Vương Xá Châu, lúc này ta cũng nên đi.” Cảnh sắc ban đêm chiếu vào bạch y thiếu niên bình tĩnh nhìn nàng mỉm cười, “Ta muốn tiếp tục tìm mẫu thân, nếu bà đã chết, ta cũng phải tìm được hài cốt, cũng như cô muốn tìm cha mẹ vậy.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện