Sóng Nguyệt Vô Biên

Chương 25


trước sau

Duyên phận là thế, có gặp gỡ có phân ly. Không ai ở bên ai cả đời, cho dù là phụ mẫu, hay là phu thê.
Có duyên phận dài một chút, có duyên phận ngắn một điểm, nhưng đã từng gặp gỡ, cũng trải qua một đoạn đời cùng nhau. Khi đến không cần vui, khi đi không cần lưu luyến. Đạo lý này ai đều biết, Nhai Nhi cũng biết. Nhưng khi hắn thật sự phải đi, nàng vẫn cảm thấy đau buồn khó buông.

Biết không thể miễn cưỡng, hắn vốn không thuộc nơi này. Hắn dạo chơi chốn La Già đại trì tìm kiếm mẫu thân, vô tình giải cứu nàng, giúp nàng lâu như vậy, nếu muốn giữ hắn, Nhai Nhi thấy có lỗi.

Nàng buồn bã thở dài, chậm rãi gật đầu, “Ừ, cậu phải đi rồi, tôi không giữ, có lẽ mẫu thân đang ở nơi nào đó chờ cậu… Tôi không thể giống cậu có thể sinh hoạt dưới nước, nếu không đã muốn cùng đi. Hơn hai năm nay đều là cậu luôn ở bên tôi, giờ đến lượt cậu muốn đi hoàn thành tâm nguyện, tôi một chút cũng giúp không được.”

Tung Ngôn nghe xong cười khẽ, “Lúc trước ta cứu cô, chưa từng nghĩ đến đòi cô đền đáp. Hai năm nay ta ở Ba Nguyệt lâu, ăn bám ở bám, cô cũng không tính toán, không cần phải cảm thấy có lỗi.”

Quan hệ trong như nước, rõ ràng là ràng buộc rất sâu, có thể lại phảng phất nói rõ với hai ba câu. Càng nhàn nhạt, càng đau lòng người.

Nhai Nhi trong lòng trầm mặc, dây mơ rễ má hai năm ở chung, vừa đi liền muốn cắt. Nàng nhìn hắn một cái, “Sẽ quay lại đây không?”

Tung Ngôn tươi cười trong suốt, mấy năm nay theo nàng ra vào chốn hồng trần, cũng bởi bộ dáng lội nước hái hoa của nàng.

Có quay về không… Rất khó chắc. Trong lòng hắn lưu luyến, vốn giống nhau đều không có người thân, chỗ sâu trong tâm đau buồn, chỉ có nàng hiểu rõ. Hắn trong lòng cảm thấy khả năng tìm thấy mẹ là rất khó, thất lạc gần sáu mươi năm. Lúc đó hắn còn rất nhỏ, không biết nói, cũng chưa thể biến hóa. Mẫu tử hai người đi dọc Bắc Nam, qua lãnh địa kẻ thù, tám ngày tám đêm bị vây truy chặn.

Quy luật sinh tồn, không ngoài cá lớn nuốt cá bé, thế giới dưới nước cũng như vậy. Đầu bạch thử kình so với tiểu Long vương kình nhỏ hơn nhiều, nhưng gian xảo khó chơi, kết đội vây lại tấn công cá lớn, như khi xưa võ lâm các bao vây phụ mẫu của Nhai Nhi. Khi đó mẫu thân hắn đem hắn giấu trong người, bơi qua toàn bộ đại trì, kẻ địch mỗi ngày bốn năm trận tập kích bất ngờ, mục tiêu nhắm vào kình con. Bản tính thích thú săn giết, giết chết một ấu kình ăn không kịp dính mép, vì một chút ngon ngọt chúng nó có thể lặn lội đường xa theo đuôi ngàn dặm, đeo bám đáng sợ. Cuối cùng mẫu thân hắn tinh mỏi lực tẫn, mẫu tử bị chia cách, hắn rất sợ, nhắm mắt lại chạy bỏ mạng, sau này chưa từng gặp lại mẹ.

Mẫu thân còn sống hay chết, hắn không biết. Vài thập niên qua hắn đi khắp hồ hải, lật hết mọi chỗ, gặp qua nhiều xác kình thối rữa, bị cá tôm cắn nuốt biến đổi thành phù du trong nước, dập dờn giống như hải tảo. Khó còn phân biệt, hắn không rõ, trong đó từng có mẹ hắn không.

Chỉ có không ngừng tìm kiếm, trên đường sẽ có hi vọng. Có lẽ hắn còn muốn cả đời đi tìm, cho nên có quay lại đây hay không, hắn không rõ.

Hắn trả lời qua loa: “Nếu có duyên, về sau còn lại gặp lại. Hoặc sau này khi cô quyết định tìm kiếm cô sơn Giao cung, ta có thể hộ tống cô.”

Hắn nói vậy, mũi Nhai Nhi bỗng thấy đau xót, “Cậu… Có phải giận ta, mới quyết định về nhà?”

Hắn hơi cúi xuống, lắc đầu, “Ta không giận cô, chỉ cảm thấy cô quá chấp nhặt, không trân trọng chính mình. Về sau đừng như vậy, cô đã trải qua nhiều cực khổ, không nên tiếp tục lăn lộn nơi vực sâu này nữa. Nếu có khả năng, ta hi vọng cô sẽ rời khỏi Ba Nguyệt lâu, sống cuộc sống người bình thường.”

Cuộc sống như người thường như vậy nàng đã từng muốn, nhưng làm được quá khó! Chỉ cần Mưu Ni thần bích còn, nàng chạy không thoát, còn những thứ ân oán ngày trước, của Ba Nguyệt lâu cũng quay mũi về nàng, của Lan Chiến đương nhiên cũng về nàng. Chỉ cần có cơ hội, thân thế bí mật bị tiết lộ, sẽ trở thành kẻ thù chung của võ lâm.

Nàng cười có chút thê thảm, dựa lưng vào lan can nhẹ giọng nói: “Người ở giang hồ, thân bất do kỷ. Muốn thế ngoại ẩn cư ư, chỉ cần người muốn tìm, là có thể đào ra. Trên đời này, nơi nào có thể cho tôi an cư? Tôi chỉ có ngày đêm giơ đao, chém về phía trước chém hết phù đồ, mới có đường sống.” Nói xong như tỉnh mộng, thẳng thắn nhìn hắn, “Cậu đi, cũng tốt. Sau này khi nào muốn quay lại, Ba Nguyệt lâu luôn ở đây chào đón cậu.”

Nàng nghĩ tới lúc chém giết loạn lạc đến, sẽ liên lụy hắn! Hắn lại do dự, “Ta đi rồi, ai bảo vệ cô?”

Nhưng ở lại, với hắn mà nói chưa hẳn là chuyện tốt. Nhai Nhi lúc này hi vọng hắn đi cho nhanh, nói lấy lệ: “Khi chưa gặp cậu, tôi sống rất tốt. Hiện trong lầu đệ tử đông, người người đều là cao thủ, có võ lâm nhân sĩ gây hấn, huỷ diệt Ba Nguyệt lâu không phải chuyện dễ…” Lời từ biệt thật sự làm nàng khó chịu, nàng lung tung phẩy tay, “Cậu không cần lo cho tôi, người vốn có mệnh, ai cũng cứu không được ai. Sắc trời không còn sớm, cậu sớm đi nghỉ ngơi đi. Khi cậu đi tôi không thể tiễn, bảo trọng.”

Nàng xoay người hướng ban công đi về hướng khác, xuân y không màu, góc váy bị gió đêm thổi bay bay. Gió ngừng thổi, vạt váy lớp lớp như ngói nhẹ như sương rơi, quấn quanh trụ cột, nàng sải bước trên hành lang dài, dần dần đi xa .

Như đánh mất điều gì, trái tim không ngừng trầm mặc, hoà vào nền đất. Tung Ngôn trong màn đêm xuân đứng yên thật lâu, cúi đầu ngẫm nghĩ cuối cùng mình nên đi đâu. Mẫu thân muốn tìm, là bản năng ràng buộc, sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể. Còn an nguy của Nguyệt Nhi, dường như sinh mệnh nàng còn quan trọng hơn chính mình. Đầy ngập tấm lòng son, không chịu đắm mình vào thế tục, hắn chỉ hy vọng nàng bình bình an an sống an ổn, không để cho hắn ngày nào đó trở về, trông thấy bên mộ phụ mẫu nàng có thêm phần mộ nho nhỏ.

Không đành lòng đưa tiễn, líu lo ngàn dặm cùng nàng quen biết, để cuối cùng nói lời từ biệt sao? Sớm biết như thế, chi bằng không gặp.

Nhai Nhi cả đêm trằn trọc, gần sát hừng đông mới chợp mắt một lát. Khi tỉnh trời đã sáng, cuống quít đứng dậy ra cửa xem, trong viện hai tỳ nữ chính ngồi xổm ở bồn hoa tưới nước làm cỏ, Võng Lượng cùng A Bàng ôm ngực, tựa vào vách bên đang chọc ghẹo nhau.

Nàng hoàn hồn một lát, phủ thêm áo khoác xuống lầu. Hai vị hộ pháp thấy nàng liền chào, nàng nhìn ra ngoài, “Thiếu Du, Tung Ngôn đi rồi sao?”

Võng Lượng chần chờ nói, “Thuộc hạ chờ đưa hắn lên thuyền, hắn nói muốn về thăm nhà… Lâu chủ, hắn vì sao bỗng nhiên quyết định đi? Có phải hôm qua vì lời của Si Mị…”

Nhai Nhi lắc đầu, đã đi rồi, nàng nên buông xuống. Xoay người lại lần nữa lên lầu, vừa đi vừa nói: “Hắn không như chúng ta, quê nhà còn có mẫu thân, chờ hắn trở về phụng dưỡng.”

Thân ảnh uốn lượn biến mất sau cửa, A Bàng thu hồi tầm mắt nhíu mày, “Chẳng lẽ là đoán được giang hồ lại có tinh phong huyết vũ sao? Lâu chủ không muốn nói, ta xem sự tình đã rõ ràng. Hôm qua Hoa Kiều Mộc đề nghị đi Yên Vũ Châu, hắn thật đã nổi đoá, bình thường vốn vô thanh vô tức, trong lồng ngực đều có Càn Khôn. Chắc sau đó cùng Lâu chủ nói chuyện, không muốn chia tay trong không vui, cho nên ai đi đường nấy chăng.”

Võng Lượng bị hắn nói đến sửng sốt, rất có đạo lý, nghĩ lại không đúng, “Lâu chủ rõ ràng không đồng ý đi Yên Vũ Châu, tại sao không vui?”

A Bàng kẹp lại , “Ách…”

Võng Lượng khích một tiếng, “Ngươi, nếu dám lên đài kể chuyện, chắc chắn bị người nghe quăng đầy trứng thối. Không hiểu sao? Là hắn thất tình, ảm đạm rời đi, ta thấy còn đáng tin chút.”

A Bàng ha ha cười, “Ngươi cả đầu tình với không tình, bị Hoa Kiều Mộc rót thuốc mê hả! Hắn như vậy, nhiều nhất mười bảy mười tám tuổi, lông râu còn chưa đầy đủ, lâu chủ sao có thể coi trọng hắn?”

Võng Lượng nhún nhún vai, “Cho nên thất ý, đi rồi.”

Nói như vậy thật đúng là làm người ta phiền. Thiếu niên ái mộ thật tinh thuần hơn người từng trải. Đáng tiếc thiên hạ nữ tử đều có thể yêu, chỉ mỗi Lâu chủ nhà mình là nữ tữ rất khó khống chế. Ngươi xem nàng đẹp như hoa đào, rõ ràng vạn dặm mới tìm được một, ngươi lại chỉ có thể quản cho tốt ánh mắt cùng thần trí ngươi, thần phục nàng, nghe lệnh nàng. Gương mặt xinh đẹp lại đi đôi với tâm tính cứng cỏi, càng xinh đẹp càng độc. Những anh hùng

hào kiệt từng trải kia, sống lâu hơn một hồi, chỉ sợ nhìn quá rõ đạo lý này thôi!

Hai người bên này còn chưa kịp vì chuyện thất tình thổn thức đến thương cân động cốt, ngoài cửa lớn Minh Vương dẫn một vị cẩm y công tử tiến vào. Võng Lượng cùng A Bàng liếc nhau, không nói gì ngăn cản người đang đến, “Vị công tử này lạ mặt, không phải người của Vương Xá?”

Minh Vương nhìn lớp mặt nạ trên người mới tới trên mặt mặt nạ, cười rộ.

“Vị này là Nhiệt Hải Lư công tử, đến Ba Nguyệt lâu ra mắt Lâu chủ.”

Lư Chiếu Dạ, Nhiệt Hải công tử? Chính là nhân vật xây dựng vô số đình đài, vung tiền như rác dạ yến mười sáu Châu?

A Bàng đưa mắt hỏi Minh Vương, lai lịch tin cậy chứ, Minh Vương gật gật đầu. Tuỳ tùng của Cẩm y công tử cũng là toàn sắc tím, đứng đầu mặc giáp đen, đưa lên danh thiếp, chắp tay nói: “Thỉnh các vị truyền tin.”

Võng Lượng tiếp nhận nhìn nhìn, gặp trúng đại gia như vậy, nhưng Ba Nguyệt lâu cùng Nhiệt Hải trước nay không lui tới, không biết vị này tới cửa cuối cùng có mục đích gì. Vì thế chắp tay đáp lễ, “Lâu chủ có thể gặp khách hay không ta chưa biết, mời đợi một lát.”

Người mang mặt nạ nhẹ nhàng vuốt cằm, mặc dù không thấy mặt, nhưng điệu bộ giơ tay nhấc chân thong dong khí phái, làm người ta cảm thấy không tầm thường.

Si Mị vén bào cư lên lầu, xuyên qua tầng tầng lớp lớp cửa hoa, đứng ở hành lang hạ giọng hồi bẩm tình hình. Người trong phòng trầm ngâm một lát, “Lư Chiếu Dạ? Y tới làm gì…” Rồi phân phó, “Đưa ra Luận đình, tiếp đón cho tốt, ta ra sau.”

Võng Lượng lĩnh mệnh đi, Nhai Nhi thay đổi xiêm y, mang yên sa che mặt, mới khoan thai qua cầu vượt, đến nơi đãi khách.

Trước kia chỉ nghe qua kỳ danh Nhiệt Hải công tử này, chưa thấy qua người. Nhai Nhi hàng đêm ngồi ở trên lầu cao nhà y xem ca múa, mặc dù không gặp, nhưng vẫn quen tai. Người hành tẩu giang hồ, biết không phải nhân vật đơn giản, hôm nay đột nhiên đến thăm, chỉ sợ không có gì tốt.

Trong lòng nàng ôm ba phần đề phòng, theo hành lang dài bên cạnh mặt nước chậm rãi đi qua. Luận Đình bốn phía màn che buông xuống, giao sa nhẹ như mây, mơ hồ lộ ra một thân ảnh, mặc áo choàng nhẹ, mang châu ngọc quan. Màu tổ anh son đỏ làm nổi bật vành tai trắng nõn, không thấy tục khí giang hồ, chỉ có phong thái vương tôn cao quý.

Chỉ tiếc, chiếc nạ bạc trắng che qua khuôn mặt. Lúc nàng nâng váy bước vào đình, y quay đầu , mặt nạ giống như nhị đao trên tờ giấy trắng, chỉ nổi bật một ánh mắt, chợt lạnh lẽo.

Gặp chủ nhân ra mặt, hắn đứng lên chào. Nhai Nhi chắp tay, “Khách quý đến thăm, chậm trễ. Lư công tử không cần khách khí, mời ngồi.”

Cẩm y công tử thanh tao, đáp lễ lại: “Vội vàng đến gặp, mong lâu chủ thứ ta lỗ mãng. Sớm nghe đại danh lâu chủ, vừa đầu tháng liền nghĩ tới cửa quấy rầy, ai ngờ Lâu chủ đi vắng, không thể gặp gỡ. Hôm qua biết được lâu chủ về thành, hôm nay vội vàng đến, cũng không phái người đưa bái thiếp, mong Lâu chủ ngàn vạn bao dung.”

Nhai Nhi nói nào có, ngoài lớp mạng che mặt đôi mắt mỉm cười, tình chân ý thiết khen tặng: “Nhiệt Hải Lư công tử, Vân Phù mười sáu châu không ai không biết, ta nghe danh đã lâu. Chẳng qua gần đây việc vặt rất nhiều, chưa tới kịp bái chào công tử.” Âm thầm đánh giá, hành tung nàng xem ra đã bị y để ý, nàng đi về khi nào đều nắm rõ, xem ra có chuẩn bị mà đến.

Nàng cong cong đôi mắt, khóe mắt đầy quyến rũ. Cũng giận cũng oán nhìn lại, hai bên thăm dò qua lại, đầy vẻ đưa tình. Nữ nhân mê hoặc người tuyệt đỉnh như vậy, ai có thể liên hệ được cặp mắt này và hành tung hung ác kia với nhau đây? Lư Chiếu Dạ sau khi khách sáo hai câu, liền nói thẳng: “Lâu chủ có lẽ rất hiếu kỳ, ta hôm nay vì sao đến bái phỏng phải không?”

Nhai Nhi dựa gối đầu, thay đổi tầm mắt, “Xin công tử chỉ giáo.”

“Ba Nguyệt lâu tin tức luôn nhanh nhạy, không biết Lâu chủ từng nghe nói qua Mưu Ni thần bích?” Ngữ điệu y thật chậm, quan sát biểu cảm của nàng, gằn từng chữ, “Hai mươi mấy năm trước, Trường Uyên thiếu chủ và vợ cùng Thần bích mất tích, dạo đây Thần bích xuất hiện ở Yên Vũ Châu, không biết có làm lâu chủ hứng thú?”

Y nói, Nhai Nhi đặt tầm mắt quan sát dây buộc tóc màu đỏ nơi cổ hắn. Tinh tế, so với bình thường nổi bật một chút, vừa đơn giản vừa ngạo nghễ, một đường sẹo đỏ vẫn như có như không, theo động tác lơ đãng của hắn phất phơ.

Cơ duyên nào, có thể tạo ra vết thương này? Nàng nâng má, hơi híp mắt, “Lời đồn về Thần bích ta từng nghe qua, tiền nhiệm Ba Nguyệt lâu chủ lúc trước cũng tham dự, công tử biết rộng, ta không cần nhiều lời. Chẳng qua bản thân ta đối với Thần bích ngược lại không hứng thú, cho nên nó xuất hiện ở nơi nào, ta không quan tâm. Công tử lần này đến, chẳng lẽ chỉ là vì cùng ta đàm luận Thần bích?”

Sau tấm mặt nạ kia nàng không thể thấy biểu cảm của hắn, nhưng nghe rõ mục đích, “Ba Nguyệt lâu không phải vì người giải quyết tốt xấu sao, tại hạ muốn ủy thác Lâu chủ, tìm kiếm Thần bích.”

Nhai Nhi cười rộ lên, “Công tử giàu có trong thiên hạ, chẳng lẽ cũng hứng thú với loại bảo tàng cất giấu kia? Còn truyền thuyết về Mưu Ni thần bích, luôn có tai mắt tìm kiếm khắp nơi nhưng chưa có người gặp qua bảo tàng, thậm chí cửa vào. Công tử đi nhiều địa phương, kiến thức rộng rãi, vì sao tin lời đồn thất thiệt?”

Sau tấm mặt nạ một tiếng cười nhẹ, “Lâu chủ hiểu lầm, ta không vì cô sơn bảo tàng. Tiền tài đối với ta là vật ngoài thân, ta muốn dùng Thần bích vào việc khác, thứ cho ta tạm thời không tiện nói. Chỉ cần Lâu chủ tìm được Thần bích cho ta, ta nguyện lấy số tiền lớn tạ ơn. Lâu chủ là người thông minh, giang hồ sóng gió đang nổi, các phía đều rục rịch, thứ ta nói thẳng, Ba Nguyệt lâu không phải danh môn chính phái, giờ phút này không đếm xỉa đến, chỉ sợ làm người ta để ý.” Y thoáng dừng một chút, lại nói, “Lập trường người đời, không cần phân biệt rõ ràng, tâm ý của ngươi hay cách ngươi thể hiện trong mắt người khác, hết thảy, chẳng qua là một loại thái độ thôi. Theo ngu kiến tại hạ, Lâu chủ nhận vụ này, trăm lợi mà không một hại. Trên đời này kẻ xấu nhiều lắm, người thanh bạch chỉ lo thân mình, rồi sẽ trở thành mục tiêu công kích. Huống hồ Lâu chủ không hiếu kỳ sao, lúc trước bi kịch phu thê Nhạc Nhận Dư, đến cùng là một tay ai thúc đẩy. Ngươi và ta giao dịch, chỉ cần lâu chủ tìm được Thần bích cho ta, ta nguyện bỏ vốn trăm vạn, mua tin tức hung phạm phía sau, Lâu chủ nghĩ như thế nào?”

Nhai Nhi vẻ mặt dần dần bình thản, người này có vẻ chắc chắn nàng đối với cái chết phu thê Nhạc thị canh cánh trong lòng, xem ra mặc dù không xác định tung tích Thần bích, ít nhất cũng biết chút nội tình. Bảo hổ lột da, gan lớn quá! Nhai Nhi xem ánh mắt hắn phân tích một chặp, “Công tử thành ý nhưng không lộ mặt, nửa che nửa giấu. Ba Nguyệt lâu tới bây giờ không tiếp lai lịch không rõ, nếu tiện, mời công tử gỡ mặt nạ, chúng ta nói chuyện, được không?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện