Sóng Nguyệt Vô Biên

Chương 26


trước sau

Nhiệt Hải Lư công tử vẻ rất khó xử, tiêu tiền mời người làm việc, còn muốn thấy mặt, quy củ này thiên hạ chỉ có Ba Nguyệt lâu.

Nhai Nhi bên này vốn không nghĩ nhiều, nếu y không đáp ứng, vừa vặn cho nàng lấy cớ từ chối. Kỳ thực nàng có cảm giác rất kỳ lạ, không cần nghe y nói, chỉ nhìn một cách đơn thuần y ngồi ở chỗ kia, đã thấy giống như gặp người từng quen biết. Phảng phất từng có một người, sinh hoạt luôn luôn một dáng vẻ hưởng thụ ôn nhu, giơ tay nhấc chân đều tuỳ ý của chuyển động. Từng đã khiến nàng kinh diễm, rung động, sau thật sâu khắc ghi trong đầu, ngẫu nhiên hiện tới, vẫn như cũ một tràng tim đập mạnh.

Có chút sợ, đứng ngồi không yên. Quả thật, biết không có thể là người kia, nhưng vẫn muốn y tháo mặt nạ. Mặt đối mặt, so với đoán phỏng sau lớp mặt nạ chỉ thấy cặp mắt vẫn tốt hơn.

Thấy y khó xử, nàng ra vẻ không thèm để ý, tiêu khiển vân vê lớp váy, “Ta ép buộc làm khó người khác, công tử nếu cảm thấy không tiện, không cần miễn cưỡng. Chỉ là quy củ trong Lâu, từ thời lão Các chủ không thay đổi. Tiền thân Ba Nguyệt lâu công tử cũng biết, vung đao liếm máu đếm tiền vất vả, ai cũng muốn sống kiếm tiền. Ủy thác Ba Nguyệt lâu làm việc phải do chủ sự đích thân đến, tự tay ký tên đồng ý. Chúng ta chỉ lấy tiền làm việc, phát sinh hậu quả gì, thí dụ như tương lai có nợ máu chờ đợi, cùng Ba Nguyệt lâu không quan hệ.” Vừa nói vừa nghiêng chén trà từ khay của thị nữ qua mời, “Đây là Ba Nguyệt lâu huyết trà, ở ngoài mua không có, công tử thử xem?”

Người đeo mặt nạ nãy giờ không uống, cẩm y công tử tĩnh tọa một lát, nâng tay tháo dây đeo mặt.

Nhai Nhi bóp chén trà lá sen Lưu Ly bạch ngọc, lưng dựa cảnh xuân tháng tư, nhìn phía vị khách hào hoa này. Cổ quái thật, tay y lại không giống làn da nơi tai, màu da tối xỉn, cũng không giống lớp da nhẵn nhụi lộ ngoài quần áo khác. Một người nếm cả một đời vinh hoa phú quý rảnh rỗi, làm sao có thể có một đôi tay đầy sương khói, thật sự không nghĩ ra. Lại nhìn mặt y, từ từ lộ ra mi mày anh tuấn, cùng mắt đen sâu nồng, sau lớp mặt nạ vốn là một nam nhân tướng mạo không tầm thường, theo ánh mắt người đời, có thể gọi là chi lan ngọc thụ.

Vai lưng căng thẳng cuối cùng trầm tĩnh lại, quả nhiên không là hắn. Nhai Nhi gợn chén trà, không gợn sóng nói: “Trăm nghe không bằng một thấy, Lư công tử làm người ta quên hết thế tục.”

Lư Chiếu Dạ cười khẽ, chỉ nói quá khen. Cầm chén trà lên nhìn, nước bột trà đỏ tươi, như màu máu. Nhấp một ngụm, hương trà nồng mang một tia tinh ngọt, quấn nơi môi răng. Y có chút ngạc nhiên, “Huyết trà? Không rõ có điển cố gì?”

Mỹ nhân xinh đẹp một thân phi y, lười nhác chống má mà ngồi đó, cả người không mang trang sức, trừ thoa cài bằng trúc, trên cổ tay chỉ đeo chuỗi san hô. Châu chuỗi đỏ đến chói mắt, nổi bật màu da trắng như xuân tuyết. Mạng che bằng yên sa nhẹ nhàng, nửa gương mặt có vẻ thẹn thùng, khiến người ta đối diện càng thêm động tâm.

Nàng rất biết hưởng thụ thanh xuân, mặt mày trong sáng láng mịn. Tiếng nói êm đềm, câu chữ như phiêu diêu câu dẫn, nói cho hắn: “Phía sau Ba Nguyệt lâu cạnh hồ nước có một mảnh vườn trà, hàng năm mùa xuân trà hương tràn ngập sơn cốc, huyết trà tự mọc nơi đó. Năm đó ta theo học ở Nhược Thủy Môn, cùng tuổi có mấy chục người, nhưng rồi từ từ ít dần, cuối cùng chỉ giữ bốn người. Những nữ hài tử chết không thấy thây, cuối cùng đi nơi nào… Là do đều bị mang đến vườn trà trà sau núi làm phân bón. Công tử hiện tại uống trà, là mầm trà từ trên cây mọc rễ từ người các nàng mọc rễ, Đều là thiếu nữ xinh đẹp, trà là thượng trà, công tử đừng khách khí, uống thêm một chén đi.”

Lư Chiếu Dạ ánh mắt có chút hoảng, nhưng giây lát như thường, lại nhấp một miệng tinh tế, “Quả nhiên trà ngon. Lâu chủ không nói, ta còn đoán già non, ai biết phía sau có hương vị máu của thiếu nữ. Ba Nguyệt lâu thật sự là nơi thần bí, luôn có truyền kỳ. Về chuyện xưa của Lâu chủ ta cũng nghe qua, rất bội phục lâu chủ uy danh mạnh mẽ. Không gạt ngài, trước khi bái phỏng ta còn cho rằng lâu chủ phải tràn trề anh khí nam nhân, không nghĩ tới…” Y mỉm cười biết lỗi, “Quả thực người không thể nhìn vẻ ngoài, là ta nông cạn.”

Nghe qua lai lịch trà, còn có thể uống vẻ lạnh nhạt, xem ra gặp đại cao thủ. Nhai Nhi cười khẽ, “Ta cũng có nghe đồn vài chuyện. Trên giang hồ không có việc gì, các môn các phái tranh đoạt nội bộ mỗi ngày đều có, dù sao đâu có người muốn ở dưới tay kẻ khác lâu dài.”

Lư Chiếu Dạ phụ họa hai câu, quay lại nhìn mắt nàng nói: “Lư mỗ đã theo quy củ, đưa bộ mặt thật xin gặp, Lâu chủ cũng nên ra mặt phải không, biểu hiện thành ý?”

Ý cười trong ánh mắt càng tăng, “Công tử hiểu lầm rồi, quy củ trước nay là vì khách mà định, không để áp dụng cho mình. Ngài ra tiền ta làm việc, công tử giao kết cùng Ba Nguyệt lâu, không là cá nhân ta, cho nên ta che mặt hay không, đều không quan trọng.”

Quả nhiên là nữ tử, giảo hoạt thông minh gian xảo. Y cười, có chút cam chịu bất đắc dĩ, cũng không so đo xua tay dứt lời, “Vậy chúng ta thoả thuận được vụ Mưu Ni thần bích chứ.”

Nhai Nhi nói: “Không cần bàn nhiều, công tử muốn Thần bích, Ba Nguyệt lâu tận toàn lực vì công tử tìm. Trước khi làm việc lập khế ước, sau khi xong chuyện sẽ gặp công tử nhận tiền, nếu như bất thành, không lấy một xu.” 

Im lặng nghe xong cẩm y công tử lại lắc đầu, “Khế ước không thể như vậy, khi xưa Ba Nguyệt lâu đều nhận mua bán mạng người, mặc kệ thành hay bại, phó thác bản thân vào tiền cọc. Lợi hại này đều ở phía Ba Nguyệt lâu, lỡ khi Lâu chủ lâm thời sửa lại chủ ý, tin tức rõ ràng khắp thiên hạ, chủ sự thân bại danh liệt cùng ai kêu oan? Khế ước đối với Ba Nguyệt lâu cũng phải có điều kiện, như vậy hai bên yên tâm hợp tác, không sinh hiềm khích.”

Người làm ăn bàn tính kỹ lưỡng, Nhai Nhi thanh thuý bật cười, “Công tử đừng quên, là công tử tự tìm đến. Đã vào cửa, phải tin tưởng Ba Nguyệt lâu, Ba Nguyệt lâu tuy không phải danh môn chính phái, nhưng luôn tuân giang hồ đạo nghĩa. Công tử nếu yên tâm, xin mời lập chứng từ; nếu lo lắng, đừng để ý, hôm nay công tử viếng thăm ta tuyệt không nhắc tới.”

Cho nên nữ Lâu chủ vẫn không dễ đối phó, nói đến giao dịch chút xíu không nhường, cũng khó đạt. Cuối cùng Lư Chiếu Dạ lui một bước, “Ta không tin Ba Nguyệt lâu, nhưng ta tin Lâu chủ. Ký chứng từ xong sai người đưa ba phần tiền đặt cọc đến, còn lại đều phó thác lâu chủ, cảm phiền vất vả vì tại hạ tìm được Thần bích, ngàn vạn ngàn vạn.”

Nhai Nhi nói được rồi, cho lệnh Minh Vương phác thảo. Song phương đều kiềm ấn xong Lư Chiếu Dạ chắp tay từ biệt, Nhai Nhi sai người đưa tiễn, mình tiếp tục ngồi ở bên mành, thả mạng yên sa ra chậm rãi uống trà.

Tô Họa phất quạt đi đến, vào Luận đình rũ mắt xem giấy tờ trên bàn, “Nhiệt Hải công tử này muốn truy tìm Mưu Ni thần bích?”

Nhai Nhi gật đầu, “Trên giang hồ ai không muốn tìm Thần bích? Ngụy quân tử xấu hổ mở miệng, che tai mắt người tự thân xuất mã. Chỉ có Lư công tử nhận tiểu nhân, tình nguyện bỏ tiền phó thác Ba Nguyệt lâu.”

Tô Họa không hiểu, “Ngươi không phải không muốn tham dự sao, vì sao lại nhận?”

“Bởi tiền thù lao lớn.” Nàng nói xong, cười đánh trống lảng. Quan trọng nhất là, y biết hai mươi hai năm trước người khởi xướng thảm án là ai. Những người hay tay dính máu phụ mẫu nàng, phủi tay có thể như không có việc gì tiếp tục múa

đao cầm kiếm. Lính tôm tướng cua giả lệnh ban ra càng đáng chết. Nàng phải tìm được người này, tự tay kết liễu hắn, an ủi vong linh phụ mẫu.

Người người muốn Mưu Ni thần bích, không e ngại khả năng vì nó gặp nạn. Người có nó ngày đêm như ngồi trên chông, người với không tới lại muốn đoạt đến đầu rơi máu chảy, chuyện đời thật sự buồn cười.

Tô Họa đưa ra hai khúc căn hành như ngón tay, cầm khế ước đứng lên, “Ngươi không cần tự mình đi, ta thay ngươi một chuyến đi Yên Vũ Châu.”

Nhai Nhi ưm một tiếng, “Sư phụ đã hai năm không hành tẩu giang hồ.”

Bờ đình một gốc dương chính lục, thon dài cành liễu lất phất theo gió, hắt mưa vào đình. Tô Họa hái hai phiến lá, cầm ở trong tay sờ sờ, “Nghỉ lâu rồi, tay chân đều muốn rỉ sét, lần này để ta tái xuất giang hồ đi.” Một cước giẫm lên lan can, tuyệt thân ngồi xuống ở bên cạnh đình, quần khổng tước la mở ra như quạt xếp, nhè nhẹ phất động trần hương lý. Nàng đem hai phiến lá cây đối với nhau, từ từ thổi lên Thanh Thương khúc quê nhà. Xuân sắc vẩy đầy nửa bên gò má, trên tai đầy nước mưa vương bị ánh sáng xuyên qua, rọi xuống cổ một tầng ánh sắc.

Thời gian thảnh thơi, đã thật lâu không có ngồi yên tâm không vướng bận trần tục rồi. Tô Họa thổi lá cây đến cao hứng, Nhai Nhi đá giầy đứng dậy múa cùng. Tay nâng cao mắt uyển chuyển, bây giờ nàng múa so Tô Họa rất tốt, xoay trăm vòng không là gì. Chuyển hoàn trước sau thân nhẹ như yến, từng bước một chân điểm hoa sen, văn ti bất loạn.

Gọi tân la tì mang rượu tới, múa đẹp đương nhiên muốn thưởng thức cùng rượu ngon. Hai người ngồi trong cảnh xuân chè chén, Tô Họa nói: “Tung tích Thần bích chưa hẳn thật sự có thể tìm được, hiện tại giang hồ nhân sĩ như ong vỡ tổ hướng Yên Vũ Châu, như năm đó khuấy động đuổi giết phu thê Nhạc Nhận Dư. Ngươi đồng ý với Lư Chiếu Dạ, nếu lỡ tìm không thấy thì tính sao với hắn?”

Nhai Nhi híp mắt xem hai con chim hoàng oanh trên cành, lẩm bẩm nói: “Mưu Ni thần bích không là vũ khí bài danh trên Thần Binh Phổ sao, nhưng có ai chân chính gặp qua nó đâu? Đến lúc đó nói nó là cái gì thì là cái đó! Con đáp ứng vị Nhiệt Hải công tử, đều có dụng ý. Giang hồ các phái như hổ rình mồi, như Lư Chiếu Dạ nói, người chỉ lo thân mình, cuối cùng trở thành mục tiêu công kích. Hai mươi mấy năm trước phụ tử Trường Uyên Nhạc thị từng có thanh danh tốt như vậy, muốn bôi đen liền bôi đen. Lư Chiếu Dạ muốn Mưu Ni thần bích như vậy, vậy để cho y trở thành công địch tiếp theo của võ lâm đi.” Nàng lạnh lùng cười, “Dù sao chủ ý muốn tìm Thần bích, đều không là cái gì thứ tốt.” 

Tô Họa trầm mặc xuống dưới, chậm rãi gật đầu. Nhai Nhi nhìn nàng một cái, giống như năm đó Lan Chiến dặn dò nhiệm vụ, ôn tồn nhỏ nhẹ nói: “Sư phụ lần này đi vất vả, ngàn dặm xa, không phải một chốc có thể về. Đến Yên Vũ Châu hãy án binh bất động đã, con biết lúc trước ngũ đại môn phái kết minh, nếu bọn họ san bằng Vạn Hộ hầu phủ, đến khi đó chúng ta lại thừa dịp ngư ông đắc lợi. Mặc kệ tìm không thấy Thần bích, tức khắc trở về, con phái người Sinh Tử Môn cùng người đồng hành, trợ giúp một tay.”

Tô Họa đứng lên nói vâng, nữ tử trước mặt vốn không còn là đứa trẻ vừa bẩn vừa câm kia nữa. Nàng tâm tư sâu, không kém Lan Chiến. Khi Lan Chiến cầm quyền không tin được ai, nàng làm sao có thể?

Vào đêm Ba Nguyệt lâu, ca múa mừng cảnh thái bình như thường lệ.

Hai vũ cơ mặc áo ngắn, cắn đoản đao ở trên đài khiêu kiếm khí vũ, gương mặt mềm mại đáng yêu lại mang theo một thân kỹ thuật nhảy phóng đãng, một căng một kéo, đao ở thắt lưng xuyên qua trong bụng. Hai thân thể mềm mại , mặc kệ múa may thế nào đều như một vòng tròn, dưới đài quần chúng tập hợp, hò hét ném tiền đồng cả sảnh đường diễn múa. Nam nhân cùng nữ nhân tuyệt sắc nâng rượu và thức ăn mỉm cười, thỉnh thoảng có tí hờn dỗi, chọc ghẹo, cũng có tức giận lôi đình, rút đao ra chém. Sau đó ồn ào khuyên giải đều thối lui một bước, hòa khí phát tài, đây là cảnh đêm Ba Nguyệt lâu.

Nhai Nhi yêu thích náo nhiệt như này, ít nhất trong náo nhiệt mới cảm thấy mình là còn sống. Nàng ngậm miếng cá khô thật dài, như lão giả ngậm yên can, mạng che mặt nửa vén lên khoát qua trên cá khô, ngồi ở góc nghe tin tức Nam Bắc.

Người đông, giống như lúc trước ở quán rượu mép sông, hội tụ tin đồn mới nhất từ các châu. Khang cư đà đội kia có án chết người, quan phủ đến bây giờ còn chưa rõ ràng, một Hồng địch hán tử phía sau đầu chuế hồng tuệ mặt mày hớn hở miêu tả: “Khang cư người chết không toàn thây không thể hạ táng, bộ phận còn lại phải mỗi đêm chuyển ra phơi ánh trăng. Bọn họ thờ thần trăng, nghe nói như vậy có thể thông báo nguyệt thần, linh hồn quy thuận. Cho nên gần đây Khang cư thủ lĩnh đều không quản đà đội, mỗi ngày mặt trời lặn đem đầu đi ra, đặt trên cột hấp thu ánh trăng. Ta nguyên bản muốn đi xem có biểu diễn hay không, kết quả đụng trúng, thiếu chút không hù chết ta.”

Đại gia bộc phát ra một trận cười: “Lá gan ngươi như vậy, còn dám lên đà đội sờ đùi cô nương sao?”

Hồng địch hán tử dương dương tự đắc, “Không dối gạt các ngươi, chết rồi ta cũng sờ qua.”

Nghe khách phát ra lời chế nhạo hạ lưu lại thô lỗ chế nhạo: “Tư vị thế nào?”

“Lúc còn sống tự nhiên tiên hoạt đầy tay, khang cư nữ nhân trời sinh xinh đẹp cực kỳ, chỉ nhìn khuôn mặt đơn thuần kia, lão tử liền muốn lên chào hỏi. Giờ chết rồi, một người chết trần trụi đầu treo ở nơi đó, xem một cái trong lòng liền bất ổn.”

Vì thế từ một thảm án phát triển thành chuyện chê cười đầy màu sắc, Hồng địch hán tử còn muốn ba hoa, lại nghe thấy sau một người trẻ tuổi khinh thường hừ một tiếng.

Một tiếng hừ, khiến cả phòng chú ý, hán tử áo đỏ vỗ bàn, “Vị huynh đệ, có chuyện muốn nói à?”

Người trẻ tuổi đội khăn chít đầu từ tốn uống một ngụm rượu, không quay đầu lại, dáng vẻ thế ngoại cao nhân, “Mỹ nhân chân chính, ngươi gặp qua sao? Đừng đem người có chút sắc thổi phồng trên trời, như chưa từng thấy qua ở chợ. Ta từng gặp qua người có vẻ đẹp tuyệt nhất, mỹ nhân bề ngoài yêu tiếu, còn giỏi thủ đoạn, không chỉ làm phàm nhân trầm mê lục đạo, đến Lang Huyên động thiên Tử Phủ Quân đều là của nàng…”

Ở trong góc Nhai Nhi hơi run, giật mình, nhướng mắt nhìn qua. Chỉ thấy người trẻ tuổi ăn mặc y quan bên dưới lộ ra một đoạn đuôi hồ li, phe phẩy trên chỗ tối sập gụ. Trên đuôi nhọn vẫn còn vết cắt rõ ràng, mặc dù đã khỏi hẳn, nàng vẫn nhận ra được.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện