Sóng Nguyệt Vô Biên

Chương 27


trước sau

Đúng là hắn? Nhai Nhi híp mắt cười rộ lên, thật là oan gia ngõ hẹp, lúc trước nửa đêm gặp nàng tiểu gia hỏa, chạy một vòng lớn không ngờ lại đến trước mặt. Sau khi bị chém rớt cái đuôi đánh 1 trận, vẫn không khiến hắn nhớ đời. Hắn tính đem đoạn gặp gỡ xui xẻo đó thành công tích kể lại sao? Chả lẽ quên lúc ấy mất bao nhiêu máu đuôi, hấp hối trên mặt đất hấp hối, lại nói về mỹ nhân kia với dáng vẻ kiêu ngạo như của nhà trồng vậy.

Nhưng mà tin tức Tử Phủ Quân hắn đã biết, vậy sự việc đã bại lộ. Nàng có chút lo, để tai tiếp tục nghe hắn ba hoa, dĩ nhiên loại kể chuyện này lúc nào cũng muốn tăng thêm chút sắc thái cá nhân, Hồ Hậu Sinh rung đùi đắc ý, bùi ngùi thở dài: “Mỹ nhân ấy từng ghé qua nhà ta, vốn phải nên một đoạn nhân duyên đẹp. Đáng tiếc đáng tiếc, đáng tiếc trong phủ còn có mấy thiếp phòng, mỹ nhân thấy ta không chung tình, ảm đạm rời đi, sau mới lên Bồng Sơn… Các ngươi biết Bồng Sơn sao? Phía trên Phương Trượng Châu, có một đại bang đệ tử tu hành. Gặp ngày thích hợp kiếm tiên trở về, đầy trời mênh mông đều là nhân sĩ ngự kiếm áo bào trắng, vèo vèo từ trên đỉnh đầu bay qua, nhanh hơn tên bắn…”

Sinh Châu ở ngoài Cửu Châu, đối với đại đa số người đến nói là xa lạ. Hai châu tuy cũng có lui tới, nhưng cơ bản đều là khách thương cùng số ít yêu quái tu hành. Vân Phù rất ít người đi Phương Trượng Châu, bởi vì thật sự là quá xa, trèo non lội suối bao nhiêu năm tháng, đi về muốn mất nửa cái mạng. Huống chi không biết địa giới kia nhân yêu hỗn tạp, khắp nơi tràn ngập cạm bẫy. Người thường, mặc dù là có võ nghệ phòng thân, cũng ứng phó không xong những nguy cơ không lường.

Cả đám nghe hắn đĩnh đạc nói, hồ nháo gì cũng đều an tĩnh lại. Thế giới thần tiên bọn họ khó có thể nắm lấy, nhưng đối với người trên tiên sơn tràn ngập tò mò.

“Tử Phủ Quân trông coi thiên thư sao? Thần tiên cũng có thể động phàm tâm sao?”

Hồ hậu sinh trong nghề này coi như trải qua nửa đời, hắn sờ mũi hắc hắc hai tiếng, “Thần tiên không là nam nhân sao? Các ngươi thấy heo mẹ đều có thể so với mỹ nhân, còn người ta gặp tuyệt sắc chân chính có động lòng phàm, không bằng nửa các ngươi sao?”

Thần tiên nghe thì được, bàn tán về họ là cấm kỵ, càng cấm kỵ càng gợi cảm xúc mênh mông. Mặc kệ cái gì đánh giá “Tuyệt sắc” tinh hay không tinh chuẩn, để ý liền tin tức mới. Người người tụm năm tụm bảy: “Không biết có ngủ qua không ta. Hai ngày trước ông trời sấm chớp thật to, không phải do Tử Phủ Quân độ kiếp chớ?”

Hồ hậu sinh bị mọi người vây quanh, thập phần hưởng thụ cảm giác được làm tâm điểm quần chúng. Hồ ly thích nhất náo động, nhưng vẫn giữ biểu cảm cao cao tại thượng trên mặt, phảng phất vĩnh viễn sẽ không thông đồng làm bậy với đám phàm nhân. Hắn kéo dài giọng: “Vốn là…”

Bỗng nhiên một viên hoa nện trên trán hắn đông một tiếng, Hồ hậu sinh đau kêu to: “Ai hạ độc thủ vậy?” Nhìn trong đám người tìm kiếm.

Kết quả trong đám đông phát hiện cô nương mặc trang phục Kim Lũ, vân kế buộc cao, minh đang treo tai lộng lẫy. Mày liễu nhướng lên cùng mị nhãn dài đẹp, một phát đánh trúng tim hắn.

Hồ hậu sinh nhất thời miệng khô lưỡi khô, đứng dậy đi về phía nàng, “Con bà nó, là cô chọi ta?”

Cô nương dáng ngồi hùng dũng một tay đặt ở đầu gối, quay đầu nhìn hắn, cười mỉm lướt qua, sóng tình ướt át.

Hồ hậu sinh bị câu bay mất hồn, cảm thấy đã đến đại lục khác rồi mà vấn như trời sập vậy, chính là cô nương sắc đẹp chết người kia đó thôi.

Hắn chân cao chân thấp đến trước mặt cô nương kia, cong hạ thắt lưng nói: “Tiểu nương tử à…” Kết quả sau đó không biết ai hướng hắn đạp một cước, hắn một tiếng liền quỳ xuống.

Quỳ thì quỳ, cúi đầu trước sắc đẹp không phải tội lỗi. Hắn ngẩng mặt cười nịnh nọt, người vây xem vỗ tay trầm trồ khen ngợi, “Hảo hậu sinh, gan cũng đủ lớn! Đến đây, làm quen đây, Vân Phù mỹ nhân chúng ta đây, ngươi còn muốn ôm chân nàng…”

Chữ sắc trên đầu có một chữ đao, hồ ly háo sắc quả nhiên đi nâng chân ngọc đạp sập gụ kia, kết quả tay còn chưa đụng đến, đã bị nàng một cước vỗ vào đỉnh đầu. Chỉ cảm thấy một cỗ mùi thơm lạ lùng đánh tới, không hề phòng bị đầu hồ ly rạp quỳ xuống đất, khi ngẩng đầu, mỹ nhân phía trên cúi thấp xuống, sắc đẹp như tráo ly bao phủ hắn. Hắn như lọt vào trong sương mù mơ màng, nghe thấy mỹ nhân nũng nịu cười với hắn: “Hồ công tử, không hẹn mà gặp gỡ a.”

Hồ hậu sinh chớp mắt, suy nghĩ gặp qua mỹ nhân này lúc nào. Hắn vừa tới Vân Phù không lâu, còn chưa kịp lưu tình chỗ nào, không hề có phong lưu trướng nha!

Mỹ nhân mạng che mặt như một giấc mộng, mềm nhẹ buông xuống, che ánh đèn phía trên. Cặp mắt càng áp càng thấp, đẹp đến mức tận cùng, lại giống yêu quỷ ăn thịt người, không khỏi làm hắn tâm sinh khiếp ý. Hồ hậu sinh chuyển động tròng mắt, chỉ nhìn thấy một mớ đầu chen chúc, người người trên mặt đều mang theo vẻ háo hức xem kịch, Vân Phù nữ nhân đùa giỡn nam nhân như ăn trái cây vậy sao?

Hắn không hiểu ra sao, người cuối cùng tháo ra yên sa, mặt hoa đào hiện ra trong một khắc, rất nhanh lại bao trùm trở về, giọng ai oán trách: “Cách biệt chừng năm tháng mà thôi, công tử nhanh như vậy đã quên người xưa sao.”

Hồ hậu sinh biểu cảm rất sinh động, từ chờ mong đến hoảng hốt, từ si mê đến suy sụp, cuối cùng mở lớn hai mắt, run ngón tay chỉ nàng, “Cô… Cô…”

Nhai Nhi rời khỏi ngón tay hắn, một vỗ nắm cổ áo hắn. Dù sao đây là địa bàn của nàng, đừng nói đem đi một người, trước mặt mọi người đem hắn chặt làm tám khúc, cũng không ai dám nói nửa lời.

Cái đuôi nhọn bị cắt một lần nữa run rẩy khống chế hắn, cả người Hồ hậu sinh cứng ngắc, không nghĩ tới một nữ nhân có uy lực lớn như vậy. Hắn xoa tay cầu xin, “Tiểu thư… Đại tỷ… Đại nương… Bà cô à, vừa rồi đều là miệng ta ba hoa, cô đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, thả ta đi.”

Mang hắn đi qua hành lang dài tướng như nữ La Sát, thân thẳng tắp, nhìn không chớp mắt. Mỗi một gian phòng đều hắt ra ngọn đèn, xuyên qua tiêu sa trực linh trên cửa, một đạo rồi một đạo luân phiên chiếu lên mặt nàng, mặt nàng tranh tối tranh sáng, âm tình bất định.

Hồ hậu sinh run run, không nghĩ tới sẽ ngã 2 lần dưới tay một người, cảm thấy trời thật sự muốn hắn chết. Thế giới này không phải rất lớn sao, sao đi một vòng phát hiện lại nhỏ như vậy? Còn nữa, nữ nhân này đến cùng lai lịch như thế nào? Hắn chạy đến Vương Xá Châu, sao còn gặp nàng?

Hắn rên liên tục, rên rỉ chưa xong nửa câu, nàng đá văng cửa một gian phòng, ném hắn vào.

Hồ hậu sinh lăn hai vòng co rúm lại ở góc tường mờ tối, cầm lấy vạt áo ngập ngừng: “Ta không biết là cô.”

Nàng tháo mạng che mặt nheo mắt hắn một mắt, “Ngươi tên là gì?”

Hắn nuốt nước bọt, “Hồ Bất Ngôn, người giang hồ gọi là cách Hà Tiên.”

Nàng cười xuỳ, “Cách Hà Tiên, độc quá. Mà tên thì độc, cũng không bằng miệng độc. Ngươi không nên gọi là Hồ Bất Ngôn, nên gọi Loạn Ngôn, nói bậy nhất thế giới!”

Nàng chợt cao giọng, Hồ Bất Ngôn sợ tới mức một trận run, thét chói tai: “Nữ hiệp tha mạng, thù cũ đi qua lật qua ngày mới tươi đẹp, cô đã chặt nửa đuôi ta, còn muốn thế nào? Về phần tội mới… Yểu điệu thục nữ, ta cầu một cầu cũng không phạm tội đi, cô đưa ta đến đây, rốt cuộc muốn làm gì?”

Hắn huyên náo xin tha mạng, nàng bị hắn ầm ĩ đến phiền, nâng nắm đấm khoa tay múa chân một chút, “Ngậm miệng! Lại ầm ĩ, cắt không phải cắt cái đuôi thôi đâu.”

Bất kể là cắt cổ hay là cắt lão nhị, đều không có thể tái sinh, Hồ Bất Ngôn thức thời thu giọng, thành thành thật thật nói: “Cô nương có gì chỉ giáo, tiểu khả tri vô bất ngôn.”

Thấy hắn cun cút nghe theo, Nhai Nhi chán ghét mở mắt.

“Ngươi lúc trước ở trong đại đường nói những lời này, là nghe ở đâu?”

Hồ Bất Ngôn dại ra nhìn nàng, “Cô là chỉ muốn nghe câu này?”

Thấy hắn biết rõ còn cố hỏi vớt vát, nàng nhíu mày: “Chuyện Tử Phủ Quân, là ai nói cho ngươi?”

Hồ Bất Ngôn a một tiếng, “Tử Phủ đang truy bắt cô nương tên Diệp Lý kia… là cô. Cụ thể vì sao không giải thích. Ta chưa kể cô sao, ta có người bạn ở Cửu nguyên cung học nghệ, hắn nói ta, cô lên Cửu Trọng Môn, liền đeo bám cạnh Tử Phủ Quân. Cửu Trọng Môn là chỗ nào, nơi ngăn nhân giới cùng tiên giới, vào Lưu Ly cung là mơ ước thiết tha của bao nhiêu người, vậy mà cô mới vào Tử Phủ mấy tháng, liền làm xong chuyện nhiều Thiếu tư mệnh muốn không được, người người đều hận! Bình thường thì cũng thôi đi, hiện giờ Cửu Châu đều truy bắt cô, chứng tỏ cô đã xông vào gây đại họa. Tử Phủ Quân là người không màng thế sự, có thể khiến hắn tự thân xuất mã, nữ hiệp, cô tổ trác rồi.”

Nói đến cuối sắc mặc cực kì vui sướng cười trên nỗi đau người khác, vui vẻ nhìn Nhai Nhi nghiến răng.

Khiến cho hắn đích thân xuất mã, lời này vào trong tai nàng, cảm giác thật sấm động giữa trời quang. Trong lòng rất chấn động, Lang Huyên tàng thư ngàn vạn, nhanh như vậy liền phát hiện sao? tứ hải Ngư Lân đồ đối Lang Huyên mà nói vốn không thể thiếu, hay là nàng ở con suối gây hoạ làm hắn nổi

giận, đem phật một nén nhang trước cứng rắn ép thành pháo nổ..?

Nàng chột dạ, lấy lại bình tĩnh một lần nữa nhìn về phía Hồ Bất Ngôn, “Hắn tự thân ra tay, ngươi xác định sao?”

Hồ Bất Ngôn nói phải, “Tử Phủ đệ tử ở Cửu Châu tuần tra, trên trời dưới đất đều có người mặc áo bào trắng. Lúc ta ở độ hải bọn họ cũng đã đến Huyền Châu bên cạnh, không lâu sẽ đến Sinh Châu, nữ hiệp cô tự cầu nhiều phúc đi.”

Nhai Nhi còn ba phần may mắn, cũng may lúc trước nói qua tên giả, Sinh Châu lớn như vậy, Vân Phù là một phần trong đó thôi. Chỉ là nhớ lại có chút hối hận, không nên nhắc tới Yên Vũ Châu. Rõ ràng nên nói xa một tí, đã nói tịnh xá thánh địa, cũng quá mạnh so với Vân Phù.

“Người tu hành chỉ có thể sử dụng thuật ở Cửu Châu địa giới, ra khỏi Cửu Châu phải tuân thủ quy củ nhân gian.” Nàng thì thào tự nói, bỗng quay đầu hung hăng nhìn thẳng, “Có phải vậy không?”

Hồ Bất Ngôn rụt lui, e ngại gật đầu, “Là có quy củ này, chỉ là tuân hay không tuân là từng cá nhân, luật cũng không áp dụng cho tất cả.”

Nàng nhăn mày, trong ấn tượng Tử Phủ Quân là người bảo thủ không chịu thay đổi, chính hắn quản Phương Trượng Châu kia một vùng rộng lớn, dù sao cũng phải làm gương cho những ông bà tiên không muốn thăng thiên kia chứ.

Hồ Bất Ngôn lắm mồm, nhìn vẻ mặt nàng nghiêm trọng, không biết sống chết thả câu: “Nữ hiệp, cô trộm sách của hắn, hay là trộm tâm của hắn, gây cảnh người thiên nhai đi lùng cô?”

Nàng lạnh lùng nhìn hắn một cái, “Ngươi ngại mình mệnh lớn sao? Còn dong dài ta cắt lưỡi!”

Hồ Bất Ngôn vội bưng kín miệng, đầu lưỡi hắn là cái thứ hai quý giá, nếu không còn, nhân sinh liền mất đi một nửa ý nghĩa.

Làm sao bây giờ? Nàng cân nhắc thật lâu, thôi thì binh đến tướng chặn. Thật sự không xong thì vẫn có thể giải vây cho Ba Nguyệt lâu, tìm một chỗ tạm lánh. Chỉ mong tin tức giả mạo chuyện Thần bích ở Yên Vũ Châu sớm chôn vào dĩ vãng, lỡ người của Tử Phủ đuổi tới Yên Vũ Châu, chỉ có mình Tô Họa thật không ổn, Lùng bắt nhất định sẽ có tranh vẽ? Hắn còn nhớ rõ diện mạo nàng sao?

Tâm tư chậm rãi lắng đọng xuống, Nhai Nhi quay đầu đánh giá Hồ Bất Ngôn, ánh mắt đầy vẻ tính kế, rất nhanh khiến con hồ ly nhận thấy điểm không ổn.

Hắn run run, rụt cổ, “Nữ hiệp, cô không giết người diệt khẩu chứ hả?”

Trên mặt nàng lộ ra cười quỷ dị, “Trên đời chỉ có một mình ngươi biết ta ở Vương Xá Châu, nếu như ngươi trở lại Cửu Châu, gặp Tử Phủ Quân tiết lộ hành tung của ta, ta bỏ mạng thiên nhai sao. Sớm biết rằng sẽ có hôm nay, lúc trước nên giết ngươi, cũng tốt tránh phiền phức không cần thiết.”

Hồ Bất Ngôn hoảng sợ muôn dạng, liên tục xua tay nói không, “Ta không làm gì chuyện động trời phá biển, lần đó nghĩ lẻn vào trong phòng cô, là xem xem cô ngủ chưa, thuận tiện nếu cô nguyện ý, cùng chung đêm xuân cũng được… Ta tới giờ không thích dùng vũ lực.”

Nàng hừ một tiếng, “Phải không đó? Không phải ngươi hạ mê dược trong bát ta chứ.”

Hồ Bất Ngôn nhất thời trắng mặt, phát hiện quả thật không đường chối cãi, cúi đầu nước mắt nước mũi nói: “Ta đời này liền trải qua như vậy một kiện chuyện xấu, còn chưa có làm thành, có thể thấy được ta có bao nhiêu thất bại. Nữ hiệp, bằng không chúng ta thương lượng một chút, nhìn xem có biện pháp nào hay ho, cho cô tin tưởng ta không bán đứng cô, lại có thể lưu cái mạng nhỏ của ta.”

Hồ ly trước nay quỷ kế đa đoan, nhưng cũng là kẻ dối trá thú vị, Nhai Nhi không phải muốn giết hắn cho bằng được, bất đắc dĩ thôi.

Nàng ôm ngực xem kỹ hắn, “Chỉ mong ngươi có diệu kế, có thể nói ta hạ đao lưu người.”

Hồ Bất Ngôn suy nghĩ một chút, nhảy nhót phủ vỗ tay, “Như vậy đi, chúng ta thành thân, kể từ đó bí mật của cô liền là bí mật của ta, thế nào? Dù sao ta không sợ bị liên lụy, Tử Phủ Quân mà đuổi theo, ta chạy mau, có thể mang theo cô cùng chạy.”

Hắn chạy mau lắm, điểm ấy nàng tin tưởng. Từ lúc nàng rời khỏi Bồng Sơn đến giờ, mới nửa tháng thôi, hắn đã theo Phương Trượng Châu đến Vương Xá Châu. Xe của Tung Ngôn có thể lướt gió, cũng phải tiêu tốn bốn năm ngày, như vậy tính ra này hồ ly tinh cước trên cạn thật mau kinh người.

Nàng dạo qua một vòng quanh hắn, hai mắt có thể nhìn thấu nguyên hình hắn, trừ cái đuôi bị hỏng, còn lại cũng là cực phẩm.

Nàng lộ ra nụ vừa lòng, có bao nhiêu thân thiết mùi vị, Hồ Bất Ngôn trong lòng nở hoa, đề nghị lưỡng toàn, vậy là đáp ứng rồi.

Hắn xoa xoa tay, kích động không thôi. Kinh hách lúc đầu đã yên, hoàn toàn đắm chìm trong vui vẻ sắp rước được dâu. Xoay vòng, cho nàng càng rõ ràng thấy phu quân tương lai, hắn ngẩng mặt tươi cười nói: “Nữ hiệp… A không, nương tử, vậy cô rốt cuộc tên gì? Diệp Lý không phải tên thật đâu ha?”

Nàng chậm rãi xoa hai ngón tay, “Nhạc Nhai Nhi.”

Hồ Bất Ngôn gật đầu, “Trăng non, tên này rất xứng với ngươi…” Bỗng nhiên ngưng xuống, hoảng hốt nhìn về phía nàng, “Nhạc Nhai Nhi? Ba Nguyệt lâu chủ?”

Nàng a một tiếng, mở ra năm ngón tay, lòng bàn tay hoa văn sấm sét ẩn hiện. Lúc trước hấp thu Bạch Địch đại tướng Tàng Linh Tử, để lại dấu này.

Hồ Bất Ngôn nhận ra, hắn thất kinh hét rầm lên, “Tẩy tủy ấn? Cô muốn thu phục ta?”

Nàng ừm một tiếng, “Ta vừa vặn thiếu tọa kỵ, nhìn tới nhìn lui cảm thấy ngươi thích hợp nhất.”

Hồ Bất Ngôn biết lúc này chạy trời không khỏi nắng, run run hai chân cụp mắt gạt lệ. Cuối cùng nghĩ ngang, phù một tiếng quỳ xuống, “Ta suy nghĩ lại, hay là không cưới cô! Làm tọa kỵ cũng tốt, ta ưa chạy nhanh. Mùa đắt khách ta cõng cô vào Nam ra Bắc, mùa ế ẩm có thể coi nhà quét sân, biết nhiều hơn một việc, ta tuyệt đối không than mệt. Còn chuyện tủy ấn, thôi quên đi, làm lông tóc ta mất đẹp. Ta Hồ Bất Ngôn xưa nay nhất ngôn cửu đỉnh, đã đồng ý chuyện gì đều không thay đổi… Cô thấy sao?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện