Sóng Nguyệt Vô Biên

Chương 28


trước sau

Giao dịch thành công, Nhai Nhi cảm thấy rất ưng, còn Hồ Bất Ngôn thì không lời nào để nói. Cách Hà Tiên, nghĩa là vĩnh viễn không lên tiên, vĩnh viễn bị người cưỡi trên lưng.

Dù sao cũng cùng hình thức “Hông hạ là nhục”, so với tình huống nam với nam, Hồ Bất Ngôn còn thấy rất thiệt thòi. Còn cưỡi hắn là nữ nhân, hắn luôn tự mình an ủi, nữ nhân này từng làm hắn vừa gặp đã thương, tuy cuối cùng phát sinh thay đổi, nhưng tư thế cơ thể còn có thể nhận. Vì thế nói cho thoáng ra, chẳng phải hồ ly thông minh xinh đẹp hắn được ở lại Ba Nguyệt lâu sao. Trừ mỗi ngày năm sáu canh giờ làm việc, lượng cơm ăn được nhiều, vô nghĩa có chút nhiều, thì tất cả đều là ưu điểm.

Nhai Nhi trước kia có chút lo lắng, trong Ba Nguyệt lâu nhiều nữ nhân, sợ hắn nửa đêm trèo cửa sổ. Không ngờ thằng nhãi này cũng biết điều, chắc ăn nữ nhân riết cũng mệt, không dám tùy ý lỗ mãng. Bữa kia thấy hắn què một chân đi xuống lầu, nhìn vẻ mặt người người đều tối sầm như sắp mưa. Lúc họp ở Quan Chỉ đường Nhai Nhi thuận miệng hỏi một câu, dẫn đến một hồi bùng nổ, Võng Lượng giơ loan đao muốn chém hắn, bị Minh Vương cùng A Bàng gắt gao ôm lấy thắt lưng. Hắn còn không bỏ qua, hung hăng dựng ngược chửi bậy: “Lão hồ ly xấu xa, thỏ còn không ăn cỏ gần hang, ngươi còn không bằng con thỏ, thật bại hoại!”

Si Mị vẻ mặt băng lạnh đứng dưới sảnh đường, nhìn Hồ Bất Ngôn mặt trương mày thẹn, Nhai Nhi biết hắn không trèo cửa sổ phòng nữ nhân, lần này là phạm vô đất của Si Mị. Võng Lượng tính tình luôn điềm đạm, chưa từng thấy phát hỏa, Si Mị là mấu chốt của hắn. Hồ Bất Ngôn lần này không chọn thời điểm tốt, đáng bị Võng Lượng đánh cho gãy chân.

Người trên đời này, đều đã có đôi có cặp hay sao? Hồ Bất Ngôn có chút ủy khuất quay đầu nói Nhai Nhi, “Ta muốn xin nghỉ bệnh dưỡng thương.”

Trên cao nói: “Không được.”

Vì đạo đức cá nhân mà bị thương, làm gì có chuyện được nghỉ bệnh! Lâu chủ coi như nể mặt, chuẩn phân cho hắn thêm cái móng heo, mong phục hồi nhanh chóng.

Kế tiếp hắn bắt đầu nhận một ít công việc khách hàng ủy thác, dù gì việc chạy chân rất ít, trong lầu không thể nuôi người ở không. Có khách hàng cho thù lao rất cao yêu cầu chen ngang, Minh Vương cũng muốn ưu tiên hắn giải nạn, vì thế danh sách khang cư mỹ nhân liền chuyển giao cho hắn.

Hồ ly có thể thông chuyện quỷ thần trên trời dưới đất, hắn nhìn miệng vết thương, sợi so le, có dấu cắn xé. Báo về cho Nhai Nhi, cô nương kia thân thể bị người ăn, thịt là tìm không thấy, nhưng có thể tìm được khung xương. Dẫn đội tìm kiếm mở ra vò lớn sau bếp, trong vò có dưa muối đè lên cốt người, có thể thanh tẩy rồi chôn.

“Trong thành làm sao có thể có yêu quái ăn thịt người?” A Bàng nghĩ không rõ, “Những năm gần đây liên tục bình an vô sự, chẳng lẽ Cửu Châu có sửa lại luật định?”

Hồ Bất Ngôn cười nở nụ cười, “Ai nói ăn thịt người nhất định là yêu quái, nói không chừng là người đó?”

Hắn là yêu, đối với con người có bao nhiêu thành kiến, mọi người không để ý đến hắn.

Sau đó tại chỗ khang cư cô nương gặp chuyện không may, lại phát sinh hai án tương tự, truy tìm nghi phạm tuy không là việc của Ba Nguyệt lâu, nhưng Hồ Bất Ngôn vẫn bỏ chút thời gian quan sát.

“Đáng thương quá.” Hắn nói, “Bên cạnh còn có chôn đứa nhỏ, có người cho rằng là hắn tác quái, ở trên người hắn đầy đinh.”

Luôn tồn tại một loại người vô tội, vì tư tâm người khác tự dưng chịu liên lụy. Khi Hồ Bất Ngôn rầm rĩ phát biểu ý kiến, Nhai Nhi đang đứng cách cửa sổ nghe tế nhạc, ngồi ở dưới đèn xem Tô Họa dùng bồ câu đưa tin.

Yên Vũ Châu rất loạn, nhưng Vạn Hộ hầu phủ ỷ có hoàng ân, người giang hồ tạm thời không động hắn. Trong thành gương mặt lạ càng ngày càng nhiều, ngũ đại môn phái hội họp đã xong, chỉ chờ một tiếng lệnh cuối. Chẳng qua hai ngày này xuất hiện một đội nhân mã xa lạ, không hướng về phía Vạn Hộ hầu phủ, lai lịch như thế nào, còn phải điều tra.

***

Yên Vũ Châu mấy khách điếm lớn kín người hết chỗ, phần lớn do các môn phái bao trọn, người qua đường đến trễ chỉ có thể đến tiểu điếm hỗn tạp. Đại đa số là khách giang hồ, người người kín tiếng, thiếu kết giao giang hồ quy củ, yên tĩnh xuyên qua ở phòng ngủ, tàu ngựa cùng đường phòng chi gian.

Ngoài cửa sổ người đến người đi, không nghe tiếng bước chân. Chỉ nhìn thấy bóng hình qua lại, cao thấp mập ốm đủ loại, trong ánh đèn lồng treo dưới mái hiên, chợt lóe mà qua.

Tô Họa nghiêng dựa ở sạp trên lầu xem bố trí của Yên Vũ Châu, Sinh Tử Môn môn chủ dẫn người đi nghe ngóng các đại môn phái, đoán chừng ngày mai, trên giang hồ phát động chiến dịch cùng vây diệt, đại nạn qua đi Vạn Hộ hầu phủ còn người sống sót không, ai biết được.

Dần về đêm, trời bắt đầu đổ mưa. Hạt mưa đánh lên cây chuối tây ngoài cửa sổ, khuếch đại vài phân động tĩnh. Đốc đốc, tiếng gõ cửa, cùng tiếng mưa rơi, nghe không rõ. Nàng quay mắt nhìn, hoa đào trên giấy hắt bóng một dáng hình cao lớn, bình tĩnh, không sợ tập kích.

Người nàng dẫn đến, nàng đều quen thuộc, bóng kia không phải. Nàng xoay nhẫn trên tay một chút, dắt mạng che mặt đi đến trước cửa hỏi, kết quả ngoài cửa một câu “Là ta”, rồi không nói tiếp.

Là ta? Là ai mới được? Nàng nở nụ cười, cách cánh cửa lười nhác nói: “Giờ không còn sớm, thứ không tiếp, mời ngày mai đến.”

Ngoài cửa người vẫn đứng, thanh lãnh thẳng thớm, từng câu từng chữ nói: “Có chuyện quan trọng cần hỏi, mời cô nương mở cửa.”

Bọn họ hành tẩu, biết một cánh cửa mỏng manh chỉ phòng quân tử không phòng tiểu nhân. Nếu như đối phương muốn giết, phá cửa mà vào còn đỡ bớt phiền so với vài câu nói. Đã có chuyện muốn hỏi, khó tránh cùng Thần bích có liên quan. Thiên tàm ti một mặt nàng vê nơi đầu ngón tay, nàng thủ thân rút chốt cửa. Phía sau cánh cửa người cao lớn mặt mũi nghiêm túc, mắt lạnh đánh giá nàng, nói thẳng: “Cô nương có quen với Diệp Lý?”

Không phải vì Mưu Ni thần bích, Tô Họa giảm hứng thú, “Xin lỗi, ta không biết.”

Nàng tính đóng cửa từ chối tiếp khách, cánh cửa đang đóng bị đối phương một chưởng ngăn lại, “Cô nương là Ba Nguyệt lâu Lâu chủ?”

Tô Họa đến Yên Vũ Châu, vốn đổi thân phận với Nhai Nhi. Có một số việc không cần nói rõ, mười mấy năm sư đồ, sớm chiều ở chung, chuyện nguy hiểm đương nhiên tới tay nàng. Nghe nhắc tới lâu chủ, Tô Họa trong lòng hơi nhảy, cũng không xác minh, chỉ nói: “Công tử có chuyện gì, mời nói thẳng.”

Nhưng ngay lập tức, nàng liền lọt vào trong lòng bàn tay người này, “Gia chủ ta muốn gặp Lâu chủ, còn mời Lâu chủ theo ta đi một chuyến.”

Tô Họa thân thủ trên giang hồ được xếp hàng cao thủ, nhưng người này lai lịch không rõ dưới tay phảng phất mang theo móc, bám chỗ xương tỳ bà, giữ chặt lấy nàng. Nàng giãy dụa không được, lần đầu phát hiện chính mình không có nửa điểm chống cự. Thủ vệ của nàng không biết biến đâu mất, không phát hiện nơi này dị thường, nàng hết cách, chỉ có thể tùy ý theo người áp giải vào một khoang sân yên tĩnh.

Yên Vũ Châu ngoại trừ nhiều mưa, còn có nhiều chuối tây, nhiều cỏ lam nữa. Trong viện đứng một chi cao cao can, mực lam thiên quang hạ, xuyên qua nhỏ vụn màn mưa một mắt thấy đi, có loại thâm sơn cổ tháp giống như sâu u cảm giác. Không rõ chuyện gì, nàng lùi bước không chịu đi tiếp, người áp giải có chút không kiên nhẫn, một tay khiêng nàng sải bước vào trong viện. Cánh cửa khu nhà nha một tiếng mở ra, tiến vào cửa, người này không chút thương hương tiếc ngọc, tùy tay đem nàng bỏ xuống đầu vai. Đỏ ửng ngó sen ti váy ở giữa không trung họa xuất tươi đẹp độ cong, mệt nàng mềm vũ bản lĩnh vững chắc, này rơi xuống đất mới không hiện được chật vật.

Trên giang hồ hành tẩu, nhiều lắm nguy hiểm cùng không xác định, thời khắc phải làm dễ ứng phó đột biến chuẩn bị. Đã đến chi tắc an chi đi, Tô Họa đánh giá quanh khắp, trong phòng đốt hương, trên tường có họa. Quay lại nhìn thấy ở đại sảnh có hai hắc y nhân, một người giống kẻ bắt nàng, phảng phất bộ dáng giận toàn xã hội như ai thiếu hắn tám trăm tiền; một người phong tuấn nhưng không thể nhìn ra biểu cảm gì trên mặt, dài mi hạ mắt như ánh trăng sâu thẳm, như sau mưa trời lại sáng, chiếu vào cô đảo ngoài kia, rõ ràng ấm áp, lại thấu xương lạnh.

Nàng đánh cái đột, không cần giao thủ đã biết đối phương không đơn giản. Thoáng lui ra phía sau nửa bước, giọng nói mang theo chút truy hỏi, lạnh lùng nói: “Ta cùng nhị vị không quen biết, mời người tới cửa cũng không nên dùng cách này. Nhị vị cuối cùng là ai?

Đêm hôm khuya khoắc cường đoạt dân nữ, là anh hùng sao?”

Vị mặt nghiêm kia liếc nhìn người bên cạnh, “Quân thượng, không phải cô ta.”

Người bị gọi quân thượng nhíu mày, không nói lời nào, nâng chỉ vung lên trút mất yên sa trên mặt nàng. Khuôn mặt sau lớp che mặt chẳng phải thứ hắn muốn tìm, trong mắt rõ ràng đầy thất vọng, mới mở miệng, tiếng nói như thương kim kêu ngọc, vô tình vô tự hỏi nàng: “Nhạc Nhai Nhi ở đâu? Ngươi vì sao giả mạo cô ta?”

Tô Họa ít khi nắm không chắc tình hình, nhưng đối mặt người này, lại tự dưng cảm thấy hoảng hốt.

Thời Lan Chiến, Nhạc Nhai Nhi phụng mệnh làm việc, phần lớn đều đội mặt nạ da người, tiểu hồ tử mi chữ bát, nhìn qua như hồ thương láu cá. Sau này Lan Chiến bị giết, nàng tiếp chưởng Ba Nguyệt lâu, người giang hồ chỉ biết danh “Thất sát” . Nàng ở trong lầu đi lại, cũng lấy lụa mỏng phủ mặt, chưa từng lộ tướng mạo sẵn có, hai người kia tại sao khẩu khí chắc chắn vậy?

Tô Họa nở nụ cười, “Công tử ghĩ sai rồi, ta chính là Ba Nguyệt lâu chủ, tuyệt không giả mạo. Các ngươi hơn nửa đêm bắt người, lại bảo không phải người muốn tìm, chẳng phải quá buồn cười sao?”

Có đáng chê cười không, không quan trọng. Người đối diện quay đầu, lông mi rậm buông xuống như bóng quạt, phủ trên ánh mắc sắc lạnh, ôn tồn phân phó: “Tấn Thừa, nhốt cô ta lại, chờ chủ nhân cô ta chui đầu vô lưới.”

Tô Họa nội tâm phát hoảng, đột nhiên nhớ tới ban ngày ở trên chợ trông thấy đám hắc y nhân, mặc dù không thấy rõ mặt, nhưng nghe người cầm đầu gọi “Bất Thông, Tấn Thừa” hai cái tên. Nhớ lại một phen, chính là những người này. Nàng cũng phái thủ hạ tra lai lịch bọn họ, tra không có ra, giang hồ lớn như vậy không có người biết chi tiết bọn họ, thật là không thể tưởng tượng. Giờ bọn họ tìm tới cửa, còn chỉ đích danh muốn tìm Nhạc Nhai Nhi, cho nên bọn họ đến Yên Vũ Châu mục đích không phải Vạn Hộ hầu phủ, cũng không phải Mưu Ni thần bích, mà là Ba Nguyệt lâu.

Làm sao bây giờ, nàng dùng bồ câu đưa tin về đi chỉ nhắc một chút tới đám người này, để chữ đặt câu còn không đủ để Nhai Nhi để ý. Yên Vũ Châu có biến, nếu như nàng gặp nạn, Lâu chủ ắt tự thân xuất mã, đến lúc đó chỉ sợ không thể khống chế được sự việc.

Không thể thúc thủ chịu trói, nàng rút nhuyễn kiếm trên lưng. Ngoài cửa gió tạt mưa phùn lất phất, thổi trúng đế nến ánh đèn lay động. Nàng chấp kiếm thủ thế, hàn quang kiếm toả bốn phía, một tiếng keng, kiếm hoa liền hướng người cầm đầu mà công tới.

Nhưng căn bản không địch lại, hắn thậm chí không cần thiết ra chiêu thức. Bất quá nhẹ nhàng bâng quơ nâng tay, năm ngón tay nắm lại, phát một đạo khí xoay tròn, kiếm của nàng nhất thời như cắm sâu vào đá, không thể di động mảy may.

Như cũng lười chu toàn, cũng có thể oán khí tích tụ, khuôn mặt xinh đẹp kia không còn, giờ phút này ẩn ẩn lệ khí. Váy dài bỗng nhiên vung lên, nàng không kịp phản ứng, người lẫn kiếm bị vung bay ra, đánh mạnh vào tường, chấn động tâm phổi, nàng đè ngực, phun ra một búng máu thật lớn.

Kẻ gọi Tấn Thừa đến lông mày còn không động một chút, lôi nàng ra. Trong phòng lại khôi phục yên tĩnh, khói thuốc vẫn lượn lờ, ánh nến nhảy lên xuống như trước. Sàn sạt mưa xuân đánh vào tảng đá trên bậc thềm, nổi lên một tầng nước trong vắt .

“Quân thượng, đã rõ Nhạc Nhai Nhi này là mạo danh, sao không thẳng chiếm Vương Xá Châu? Ba Nguyệt lâu ở đây, chạy được hòa thượng chứ chạy không được miếu.”

Tử Phủ Quân chuyển tầm mắt, “Ngươi có thể cam đoan hòa thượng nhất định ở trong miếu sao?”

Đại tư mệnh giải thích một chút, “Lang Huyên tàng thư mất trộm, một mình quân thượng muốn gánh vác chịu tội. Thuộc hạ là vì quân thượng sốt ruột, sớm lấy lại Đồ sách, với quân thượng có trăm lợi mà không một hại.”

Tử Phủ Quân cúi đầu, hờ hững nói: “Ta đi đường mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”

Đại tư mệnh nghẹn một hơi, nhớ tới ba đạo thiên lôi kia, đến bây giờ lòng vẫn còn sợ hãi. Pháp không tha tình, điều lệ thiên giới là vĩnh viễn không được phạm, trông giữ thất trách nhất định phải nhận trừng phạt. Ngư Lân đồ mất trộm, Tử Phủ Quân giang tay quỳ gối nơi cao nhất đỉnh Bồng Sơn, gánh trọn ba đạo thiên lôi.

Đúng là bi kịch, phủ quân trông coi Lang Huyên hơn vạn năm, chưa từng phạm sai lầm nhỏ nhặt như vậy. Lần này đạo tặc là phàm nhân, lại là nữ nhân, có thể đến Lục Hào thuẫn ký linh tráp, đúng là làm cho người nghĩ mãi không thông. Là ý định nhất thời sao? Hắn theo phủ quân nhiều năm, biết ngài ấy việc nhỏ không so đo, việc lớn chưa từng sơ sẩy. Từ lúc lập sách 《 Vạn yêu quyển 》 , phủ quân ở Cửu Châu dường như lập ra thần đàn, bây giờ âm câu lật thuyền, khiến hắn hận nữ nhân kia đến tận xương tuỷ. Nhưng có vẻ Phủ quân không quá nóng nảy, có thể vì tính tình ngài ấy như thế, có hận thù cũng không đạt cực hạn.

Đại tư mệnh không khỏi thở dài: “Quân thượng, kỳ hạn 3 tháng đảo mắt là đến, trễ thêm một ngày là gánh thêm một phần phiêu lưu. Trước mắt Đồ thư thất lạc không rõ, lỡ có sơ suất, bị hư hỏng hay phá hủy, hậu quả đều không gánh nổi. Chỉ có mau chóng tìm về, quân thượng mới ăn nói tốt với bề trên, về phần yêu nữ kia, ở Lang Huyên đắc tội lớn như vậy, chết không luyến tiếc. Thuộc hạ từng đã khuyên nhủ quân thượng, đáng tiếc… Quân thượng lần này ngàn vạn không thể lại thương hại, phải đem cô ta xử theo quy định mới được.”

Trên mặt Tử Phủ Quân rõ sắc mệt mỏi, “Đồ thư cần truy hồi, tội sẽ truy cứu, cái khác không cần nhiều lời. Ngươi không cần mở miệng yêu nữ ngậm miệng yêu nữ, mắng chửi thì Đồ thư cũng không về, còn làm cho người ta cảm thấy lão bà tử ngươi thật lắm mồm.”

Đại tư mệnh thật ngạc nhiên, Phủ quân nhà mình tâm tánh khoan dung kiểu này quả làm người ta thấy kỳ. Thời gian dài như vậy, nghĩ lại, thật chưa bao giờ nghe từ miệng ngài nửa câu trách mắng, so sánh với ngài ấy, thấy mình thật nhỏ mọn.

Đại tư mệnh cảm thấy vô lực và bất đắc dĩ, tỉnh táo một chút, đều do chính mình tu vi không đủ. Như Phủ quân, trải qua năm tháng dài đằng đẳng, thấu hiểu lạnh bạc, vạn vật tự nhiên đều không đặt trong lòng.

Hắn cúi đầu nói vâng, “Thuộc hạ quá nóng vội, phải học thêm phong độ từ quân thượng. Sai rồi sai rồi, sẽ tận lực cứu vãn tình thế, tuyệt không ở sau lưng kể lể vô dụng. Nhưng thuộc hạ đều là vì quân thượng suy nghĩ, Nhạc Nhai Nhi kia đem toàn bộ Tử Phủ đùa bỡn cho thiên hạ chê cười, thật đáng giận…” Dò xét sắc mặt hắn lại càng không dãn, tạm nén phẫn nộ xuống, chắp tay chào nói, “Thời điểm không còn sớm, quân thượng nghỉ ngơi, thuộc hạ cáo lui.”

Đại tư mệnh từng bước một lui ra, Tử Phủ Quân vẫn đứng ở nơi đó, đợi hắn đi xa mới nhíu mày thở dài.

Đùa bỡn cho thiên hạ chê cười… Cũng không hẳn. Không chỉ như thế, còn bị lừa tài lừa sắc, loại sự tình này không thể để cho thủ hạ người biết. Hắn có nỗi khổ khó nói, đại tư mệnh lại cho rằng hắn có phong độ, phong độ này, muốn duy trì thật quá chua chát.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện