Đám người hầu thấy chủ về sớm hơn dự định, ai cũng mang theo khó hiểu mà xếp hàng cúi đầu chào.
"Cút hết cho tôi!"
Kết quả là Lục Bạch Văn quát lớn, khiến hai hàng người hầu sợ khiếp vía, hãi hùng lủi đi, chốc lát đã chẳng còn thấy bóng dáng đâu.
Lục Bạch Văn như hơn sóng thần cuốn cuộn vào trong nhà. Nếu cơn thịnh nộ của ông ta có thể để cuốn sạch những thứ bên cạnh, thì ngôi nhà này đã bị cuốn xuống lòng đất hết rồi.
Ông ta ngồi xuống chiếc ghế bành, chờ Lục Khang Dụ bị hai người Hồng Thất và Hồng Tâm kéo vào trong, lại quát:
"Quỳ xuống!"
Lục Khang dụ đang gào như điên, bị tiếng quát của ông già làm cho câm nín ngay tức khắc. Nhưng khi hắn vừa hiểu ra ý của ông già, lại tỏ vẻ oan uổng, cãi cố: "Ba, con không có lỗi, con không quy, là
thằng khốn Lê Gia Thụy hãm hại con."
Lục Bạch Văn không nói gì, nhìn ông Chấn:
"Ông mang roi ra đây!"
Vừa nghe thấy vậy Lục Khang Dụ khiếp sợ, như nhìn thấy ma quỷ, cả da đầu điều tê rần, sống lưng cũng lạnh toát, tưởng như sắp có hàng trăm cây roi quất xuống người mình.
Chờ tới khi ông Chấn hai tay kính cẩn mang cây roi da dâng lên Lục Bạch Văn, và sau đó là một tiếng "Vụt" mạnh xe tan không gian, Lục Khang Dụ sắp són ra quần tới nơi. Không, phải nói là hắn đã thấy cửa Quỷ Môn Quan ở phía trước luôn rồi.
"Quỳ xuống!"
Lục Khang Dụ vốn là kẻ hèn nhát, chỉ cần nhìn thấy chiếc roi da kia là hắn chẳng còn gan đâu mà thi với ông già, hắn lầm lũi quỳ xuống.
Lục Bạch Văn lại nói: "Ba cho mày một cơ hội nói thật. Nếu không giao hai cái chân ra đây. Mày nghiện ma túy bao lâu rồi?"
Lục Khang Dụ rùng mình, chỉ nghe ông già nói thôi đã có cảm giác như đôi chân sắp bị chặt ra khỏi người mình rồi. Nhưng nếu khai, hắn cũng sẽ không được lành lặn.
Hắn cúi đầu nhìn sàn nhà, lì lợm phủ nhận: "Con không có. Con đã nói là không có. Là thằng chó Gia Thụy hại con, sao mọi người không lấy lại trong sạch cho 1 con chứ? Tại sao ba chỉ nghe từ một phía đã tin rồi, con mới là con ruột của ba mà."
Càng nói hắn càng gào lên, biểu hiện oan uổng giống một trăm phần trăm.
Tuyết Vũ thầm cười lạnh. Không hổ cho cái tài năng nghệ thuật của hắn, diễn rất đạt! Để cô xem, hắn có thể diễn được bao lâu. Khi mà thời gian sử dụng lại thuốc sắp đến rồi.
Tuyết Vũ khẽ nhìn đồng hồ trên tay, thầm đếm nhẩm.
Bà Lục thương con, khi nghe Lục Khang Dụ nói vậy cảm thấy hợp lý mà sực tỉnh, nói giúp hắn:. Được copy tại { TRÙ Mtruyện.co m }
"Đúng vậy mình à, chúng ta chỉ dựa vào mấy hình ảnh đó mà vội kết luận cho Khang Dụ nghiện ma túy như vậy thì cũng vội vàng quá rồi." Sâu thẳm trong đáy lòng, bà tất nhiên mong con trai mình không có dính tới thứ chết người đó.
"Bà im cho tôi!" Luộc Bạch Văn tay chỉ bà, quát.
Bà Lục kinh ngạc, nghẹn một họng, không dám tin. Ông ấy quát bà?
Từ ngày ông ta lấy bà về tới giờ, chưa bao giờ nặng lời với bà dù chỉ một lần. Vậy mà bây giờ lại lớn tiếng với bà. Là vì những bức hình đó? Bà tức, bà ấm ức, tuyệt nhiên không dám hé răng thêm nửa lời.
Dự tính của cô không sai, Lục Khang Dụ cãi cố chẳng được bao lâu đã buồn ngáp. Hắn kiềm chế lại, làm như không có gì xảy ra.
Nhưng nghiện mà, khi thuốc hết tác dụng thì dù cố mấy vẫn không ngăn được l cơn ngáp kéo đến vồ vập. Cả người bắt đầu ngứa ngáy như có kiến bò dưới da, rất khó chịu. Hắn nhịn tới mức mỏi cả quai hàm, rồi trong một giây lơ đãng, không khống chế được mà lỡ ngáp một cái, rồi lại thêm một cái, chảy cả nước mắt. Tay cũng như vậy mà lỡ gãi cổ, uốn éo khổ sở.
Bà Lục tái mặt, lại gần: "Gia Thụy, con làm sao vậy? Sao cứ ngáp hoài thế?" Hắn lập tức vờ ôm bụng, nhăn nhó: "Mẹ, con đau bụng quá. Mẹ xin ba cho con đi vệ sinh một lát đi."
"Đau bụng thì liên quan gì