Chí Thượng thất vọng rời đi, Duy Tân đang mua thức ăn đem vào cho bà Tuyết Hạnh thì nhìn thấy Chí Thượng đang hậm hực gương mặt vô cùng u ám bước đi mà chẳng hề quan tâm đến ai, Duy Tân không hiểu có vấn đề gì xảy ra cậu ấy đi vào phòng nói với Tiểu Khuê.
“ Lúc vừa đi mua đồ ăn vào tớ nhìn thấy Chí Thượng đang đi ra vẻ mặt của anh ấy rất kì lạ như đang tức tối chuyện gì đó.
”
Tiểu Khuê nhìn mẹ của mình có lẽ Chí Thượng đã nghe được đoạn đối thoại của cô và bà Tuyết Hạnh, Tiểu Khuê vội vàng chạy ra ngoài đuổi theo Chí Thượng, cô chạy nhanh đến mức té ngã nhưng vẫn không hề quan tâm mà đứng lên tiếp tục chạy, vừa ra đến cổng chiếc xe của Chí Thượng đã lăn bánh Tiểu Khuê đi đến đập cửa xe nhưng Chí Thượng không còn muốn nghe cô nói lái xe rời đi Tiểu Khuê đuổi theo nói.
“ Nghe em nói đi.
”
Chí Thượng nhìn thấy cô té ngã xuống đường qua gương chiếu hậu hắn bất giác lo lắng nhưng bây giờ trong tâm trí của Chí Thượng nhưng một mớ hỗn độn hắn cần có thời gian để bình tĩnh và suy nghĩ về chuyện này.
Tiểu Khuê đành nhìn Chí Thượng rời đi mà sầu não đi vào phòng bệnh của mẹ mình, bà Tuyết Hạnh nhìn thấy con gái liền hỏi.
“ Sao rồi có nói chuyện được với nói không?”
Tiểu Khuê lắc đầu nói.
“ Anh ấy không chịu nghe con giải thích nên đã lái xe đi rồi mẹ.
”
Duy Tân nhìn xuống chân của Tiểu Khuê đang chảy máu cậu ấy lo lắng đi đến nói.
“ Chân cậu chảy máu mà cậu không thấy đau sao?"
Lúc này Tiểu Khuê mới để ý đến vết thương trên chân của mình, cô ngồi xuống Duy Tân liềnđi lấy thuốc sát trùng và băng cá nhân đến giúp Tiểu Khuê xử lý vết thương, thuốc sát trùng chảy vào vết thương của Tiểu Khuê lúc này cô mới cảm thấy đau đớn mà nhăn mặt, Duy Tân cẩn thận để không làm cho Tiểu Khuê đau, nhưng cô lại khóc nức nở Duy Tân bắt đầu khó xử cậu ấy dừng lại động tác nhìn sang bà Tuyết Hạnh, bà ấy ra hiệu cho cậu đừng làm nữa cứ để cho Tiểu Khuê khóc đi cô thứ khiến cho cô đau lúc này không