Thẩm Thu Hoa bị tiếng ho khan của Dương Quỳnh đánh thức: "Chị bị cảm?" Nàng vờ muốn đứng dậy, đã bị Dương Quỳnh đè lại.
"Chị không sao. Chỉ là mũi hơi khó chịu, không phải bị cảm." Dương Quỳnh cúi đầu nhìn mặt Thẩm Thu Hoa. Vì vừa tỉnh ngủ nên mặt Thẩm Thu Hoa không có sự thanh lãnh, bình tĩnh ngày thường mà là vẻ mặt ngơ ngác làm người ta muốn khi dễ.
"Hôn cái nha." Dương Quỳnh thò đến, hôn lên má nàng.
"Còn chưa ăn cơm sao? Chị không cho em đứng lên, em làm sao ăn cơm đây?" Thẩm Thu Hoa không để ý Dương Quỳnh đùa nghịch, đẩy cái người đang đè trên người mình ra.
"Ăn em là đủ rồi." Tay Dương Quỳnh thò vào váy ngủ của nàng.
"Lại nghịch nữa!" Thẩm Thu Hoa không nể mặt bắt lấy tay Dương Quỳnh, nói: "Chị mau đứng lên đi, em đói bụng."
Nương nương đói bụng là đại sự. Dương Quỳnh ngoan ngoãn đứng lên, nhưng vẫn không nhịn được dán lấy Thẩm Thu Hoa: "Chị rất nhớ em."
"Xin lỗi, em nên ở cạnh chị." Nghĩ đến Dương Quỳnh làm trợ lý thế nào còn mình làm trợ lý thế nào.
"Em còn khách khí với chị? Chị biết em mệt mà." Dương Quỳnh cúi đầu hôn lên vai nàng một cái.
Thẩm Thu Hoa xuống giường, lấy trâm trên đầu giường cài lên tóc mình.
Dương Quỳnh vẫn tiếp tục ho khan. Trên thực tế, cô đã không ngừng ho khan từ giữa trưa đến bây giờ.
Thẩm Thu Hoa nhìn cô, nói: "Mũi hơi khó chịu? Sao chị bị vậy?"
Trong nháy mắt, Dương Quỳnh cảm thấy khí chất Khang phi trên người Thẩm Thu Hoa. Cách hỏi này vốn không cho người khác nói dối.
"Phim trường tạo hiệu ứng bụi, lúc đó chị bị sặc nên bị ho." Dương Quỳnh biết tính Thẩm Thu Hoa, nương nương cái gì cũng có thể dựa vào cô nhưng chuyện nương nương đã muốn biết nếu cô dám nói dối vậy thì chờ quỳ thảm gai đi.
Thẩm Thu Hoa nhíu mày: "Vậy chị gọi cho sư huynh hỏi xem nên làm gì bây giờ xem."
"Thật ra....." Dương Quỳnh vừa định nói chỉ là chuyện nhỏ thôi, ho chút sẽ ổn. Nhưng cô vừa nói hai chữ, Thẩm Thu Hoa đã nhìn cô. Dương Quỳnh đành im lặng, ngoan ngoãn gọi cho Ngô Đồng.
Ngô Đồng kiến nghị các nàng nên đến bệnh viện làm sạch đường hô hấp. Chuyện này hiệu quả của Tây y sẽ nhanh hơn Trung y.
Hai người đến bệnh viện làm sạch đường hô hấp. Sau khi bước ra, quả nhiên Dương Quỳnh không còn ho khan. Lúc này đã chín giờ hơn vẫn còn rất nhiều người trên đường.
"Em muốn ăn gì?" Dương Quỳnh hỏi.
Thẩm Thu Hoa nắm tay cô: "Chị chọn đi."
Dương Quỳnh nhướng mày, hai người không đến các nhà hàng lớn, mà vào một tiệm cơm nhỏ ven đường, mỗi người một chén mì bỏ vào bụng.
"Thu Hoa, chuyện của chị xong rồi. Hôm nay em làm sao vậy?" Húp ngụm nước lèo cuối cùng, Dường Quỳnh nhìn Thẩm Thu Hoa ngồi đối diện đang đảo mì.
Thẩm Thu Hoa không ăn gì. Lúc món được bưng lên đến bây giờ vẫn còn nguyên. Vì không ăn nên sợi mì hiện tại đã nở ra.
"Về phòng nói đi." Nàng buông đũa xuống, nhìn mì trong tô: "Tiếc thật."
Thấy Thẩm Thu Hoa không ăn gì, trên đường về Dương Quỳnh mua trái cây, sữa và bánh ngọt.
Về phòng, Dương Quỳnh vừa đặt túi xuống, đã ngửi thấy hương thơm. Thẩm Thu Hoa từ phía sau ôm lấy cô.
"Sao vậy em?" Dương Quỳnh xoay người ôm lại: "Sao người em lại run vậy?"
"Có lẽ em..... đã gặp được Hoàng Thượng." Thẩm Thu Hoa chỉ thoáng do dự, sau đó nói. Hai người các nàng vốn không có gì giấu nhau.
"Hoàng Thượng?" Trong lòng Dương Quỳnh sông cuộn biển gầm.
"Chính là Trương Việt Siêu." Thẩm Thu Hoa ngẩng đầu: "Hôm nay cảnh sát tìm em đến hỗ trợ điều tra. Trương Việt Siêu muốn gặp riêng em. Tuy rằng anh ta như không có ký ức của kiếp trước nhưng anh ta vẫn có cảm giác quen thuộc với em." Nàng cắn môi mình: "Em không biết sau này anh ta có đột nhiên nhớ lại như Ngô Đồng không."
"Thu Hoa, em đừng sợ. Có chị ở đây." Dương Quỳnh thấy cả người Thẩm Thu Hoa đang run rẩy, cô chưa từng thấy Thẩm Thu Hoa như vậy. Dù kiếp trước loạn trong giặc ngoài, hay kiếp này bị phong sát, Thẩm Thu Hoa vẫn luôn lạc quan, chưa từng sợ hãi.
"Dù Trương Việt Siêu thật sự là Hoàng Thượng, dù gã thật sự nhớ lại thì thế nào? Gã là Trương Việt Siêu là một bệnh nhân tâm thần. Gã không còn là vua nữa, em và gã không có bất kỳ quan hệ gì. Em là của chị." Dương Quỳnh ôm chặt nàng, không rõ vì sao Thẩm Thu Hoa lại sợ hãi như vậy.
"Em không sợ anh ta. Em sợ sẽ quay về thời đại kia." Thẩm Thu Hoa nằm trong lòng Dương Quỳnh giống như mèo con sợ hãi. Con ngươi đen nhánh chói rọi gương mặt của Dương Quỳnh: "Hiện tại em không thể về đó được. Dương Quỳnh, em thật sự không thể trở về cung đối mặt với đám người ngươi lừa ta gạt đó nữa." Nàng nhắm mắt lại, không dám tưởng tượng khi trở về hoàng cung, nàng sẽ thế nào. Sau khi đến hiện đại, nàng đã sống rất hạnh phúc, khác với kiếp trước, nàng đã mất đi khả năng khống chế thế cục, chế hành thế lực trong hậu cung.
"Thu Hoa, em đừng sợ. Em sẽ không về đó, em đừng sợ!" Cuối cùng Dương Quỳnh hiểu được, Thẩm Thu Hoa là xuyên không đến đây, trước đây Dương Quỳnh xuyên đến cổ đại rồi về lại. Này đã là ví dụ không tốt cho Thẩm Thu Hoa nên trong tiềm thức của nàng luôn cảm thấy mình sẽ lại trở về hoàng cung.
"Em quên rồi sao? Kiếp trước chúng ta đều đã chết đuối. Không thể trở về nữa." Tay Dương Quỳnh nâng mặt Thẩm Thu Hoa. "Chúng ta không thể về đó được nữa."
Gương mặt xinh đẹp của Thẩm Thu Hoa đầy vẻ mờ mịt: "Không trở về được sao?"
Dương Quỳnh gật đầu thật mạnh: "Em yên tâm. Chúng ta sẽ không trở về đó nữa."
Lúc lâu sau, Thẩm Thu Hoa thở dài. Nàng là người thông minh vậy mà vẫn bị tâm ma của mình che mắt. Có đôi lời, nàng không thể nói trước mặt Ngô Đồng hay những người khác. Chỉ có Dương Quỳnh, trải qua sinh tử cùng nàng, hoạn nạn có nhau mới có thể nói những lời kia