Trời tối, Ca Dực cũng trở về phủ, nàng cùng Vân Y vẫn không chịu về hai người cùng nhau bước vào một nơi có tên là Vãn Mộng Lâu.
Cố Vũ nhìn thấy họ đi vào khẽ nhíu mày quay sang nhìn Thác Bạt Thuận thì nhìn thấy chàng mặt đã đen lại, chàng không nói gì bước vào Vãn Mộng Lâu, Cố Vũ đi theo phía sau chàng.
Nàng cùng Vân Y và A Tú bước vào vẻ mặt của ba người họ vô cùng thích thú, nàng khều khều Vân Y cùng A Tú nói nhỏ:" Những cô nương ở đây xinh đẹp thật."
Hai người họ gật đầu đồng ý với nàng, một cô nương xinh đẹp mặc y phục màu đỏ rực đi đến cạnh nàng giọng nói ỏng ẹo:
" Ba vị công tử! Ba người mới đến đây sao? Các ngài muốn ai hầu hạ đây?"
Kỳ Ân nghe giọng nói của nàng ta liền sởn hết gai óc:" Ta muốn một phòng rộng rãi, tốt nhất sau đó lấy tất cả món ăn với rượu ngon nhất cho ta, bọn ta không cần ai hầu hạ cả."
Nàng vừa dứt lời, A Tú lấy ra một túi ngân lượng to đưa cho vị cô nương mặc y phục đỏ ấy, nhận được ngân lượng vị cô nương ấy liền vội đi sắp xếp ngay.
Cả buổi tối, ba người họ uống say bí tỉ, Thác Bạt Thuận cùng Cố Vũ đi vào bên trong nhưng lại bị mấy cô nương ở đó chặn lại ỏng a ỏng ẹo trước mặt hỏi đủ thứ, chàng chịu đựng hết nổi, tức giận quát lớn:" Ta đến đây để tìm người các ngươi dám cản ta nữa thì ta sẽ khiến cái Vãn Mộng Lâu này trở thành đống đổ nát."
Mấy vị cô nương ấy nghe vậy liền im thinh thít, chàng lạnh lùng hỏi họ:
" Ba vị công tử lúc nãy đã đi lên phòng nào?"
Vị cô nương y phục đỏ lúc nãy chỉ