Mấy người đàn ông mặc cảnh phục đi vào, người dẫn đầu lấy ra giấy chứng nhận cảnh sát: “Chúng tôi là đội cảnh sát hình sự, có người tố cáo nơi này tiến hành hoạt động kinh doanh vi phạm pháp luật."
Thẩm Tử Dục dừng bước chân, quay đầu, một ánh mắt lạnh lùng không mang theo nhiệt độ nhìn Dương Quốc Bang, chỉ thấy những người phía sau đứng lại không nghĩ tới sẽ có cảnh sát tới hội sở, toàn bộ sắc mặt đều trắng bệch.
Thẩm Tử Dục từ từ thu hồi tầm mắt, môi mỏng hiện lên nụ cười nhạt mang theo ý đùa cợt, tối hôm nay Thiên Thượng nhân gian sẽ xóa sổ khỏi Bắc Ninh.
Cảnh sát tiến vào phòng bao mỗi một xó xỉnh đều lục soát, mà Thẩm Tử Dục và Dương Quốc Bang bị đưa xuống lầu dưới.
Vốn là quán bar ồn ào náo nhiệt giờ phút này rất an tĩnh, chỉ có ánh đèn đủ mọi màu sắc vẫn đang lóe lên.
Mười mấy cảnh sát tập trung một nhóm người lại, những người bị tập trung có người thần sắc kinh hoàng, có người mặt đầy tàn bạo trợn mắt nhìn cảnh sát.
"Tử Dục."
Vừa thấy Thẩm Tử Dục đi tới, có cảnh sát nghênh đón.
Thấy người tới, Thẩm Tử Dục rốt cuộc lộ ra nụ cười thật lòng đầu tiên trong tối nay: “Hình Sơn ."
Hình Sơn cười đập vai anh ta: “Tên nhóc cậusao cũng ở nơi đây?"
"Có hẹn với người khác." Thẩm Tử Dục hời hợt đáp.
"Có hẹn?" Hình Sơn cau mày: “Có hẹn cũng không nên hẹn ở nơi bất cập thế này."
Trong lời nói, có thể nghe ra Hình Sơn có bao nhiêu xem thường cái hội sở này.
Thẩm Tử Dục cười, giọng mang thâm ý nói: "Chỉ một lần này."
"Tốt nhất chỉ một lần này." Hình Sơn tức giận liếc anh ta một cái: “Nếu có lần sau lại đụng phải người không phải tôi, vậy anh gặp phiền toái rồi."
"Cây ngay không sợ chết đứng." Thẩm Tử Dục nghiêm trang nói.
Hình Sơn không nhịn được cười: “Đúng, cậu cây ngay không sợ chết đứng."
Tiếp đó, Hình Sơn dặn người phía dưới lục soát toàn bộ toàn bộ hội sở đều phải một lần, sau đó anh ta giơ tay lên khoác vai Thẩm Tử Dục đi ra ngoài.
Vừa thấy Thẩm Tử Dục và cảnh sát quen thuộc như vậy, Dương Quốc Bang làm sao có thể bỏ qua cơ hội béo bở này, mau chóng xông về phía Thẩm Tử Dục đang muốn rời đi la ầm lên: "Tổng Giám đốc Thẩm , anh đừng đi, anh giúp tôi nói với bạn của anh mấy câu, trong hội sở của tôi căn bản không có hoạt động kinh doanh gì phạm pháp."
Nghe tiếng, Thẩm Tử Dục dừng chân lại, Hình Sơn bên cạnh quay đầu nhìn anh ta, mi tâm nhíu lên: “ Này, Thẩm Tử Dục, cậu sẽ không nói hộ cho Dương Quốc Bang đấy chứ ?"
Thẩm Tử Dục không trả lời, Hình Sơn nóng nảy: “Cậu cũng đừng làm cho tôi xem thường cậu, cậu biết Dương Quốc Bang đó là loại người gì không?"
"Tôi biết." Thẩm Tử Dục nhìn anh ta một cái, sau đó xoay người, nhìn về phía Dương Quốc Bang cách đó không xa.
Vừa thấy anh ta xoay người, trong mắt Dương Quốc Bang dấy lên ánh sáng hy vọng.
Ngay sau đó nghe được thanh âm Thẩm Tử Dục bình tĩnh vang lên: “Tổng Giám đốc Dương , nếu đã không có hoạt động kinh doanh phạm pháp, vậy hãy để cho bọn họ lục soát đi. Chúng ta cây ngay không sợ chết đứng anh nói xem phải không?"
Nói xong, anh ta xoay người, cũng không quay đầu lại nghênh ngang mà đi.
Hình Sơn còn ngây tại chỗ, chờ anh ta phản ứng lại, sớm đã không còn bóng dáng của Thẩm Tử Dục, anh ta liếc nhìn Dương Quốc Bang, sau đó vội vàng đuổi theo.
Dương Quốc Bang mặt xám như tro tàn, biết mình đại cục đã xong, không còn đường sống để quay lại.
Ra khỏi hội sở, Hình Sơn tìm kiếm khắp nơi bóng người của Thẩm Tử Dục, cuối cùng thấy anh ta ở cạnh một chiếc SUV màu đen.
Đi nhanh tới, dùng sức vỗ vai anh ta, cười trêu nói: "Tôi còn tưởng rằng cậu không có giới hạn như vậy muốn nói hộ Dương Quốc Bang."
Thẩm Tử Dục lành lạnh nhìn anh một cái: “Tôi giống người không có giới hạn như vậy sao?"
Hình Sơn nhướng nhướng mày, không trả lời, mà là chuyển chủ đề: “Sao lại để cho Trần Khôn gọi điện thoại cho tôi chứ ?"
Thẩm Tử Dục quay đầu liếc nhìn bảng hiệu của Thiên Thượng nhân gian vẫn sáng, ngoắc ngoắc môi: “Thành phố Bắc Ninh không nên có hội sở bất cập như vậy tồn tại, tôi là vì dân trừ hại thôi."
Nghe vậy, Hình Sơn tức giận liếc anh ta một cái: “Bớt đi. Người khác không hiểu cậu, tôi còn không hiểu nữa sao. Cậu luôn luôn không thích xen vào chuyện của người khác, có thể ít một chuyện thì ít một chuyện, làm sao có thể lại đột nhiên dâng trào nhã hứng muốn vì dân trừ hại chứ ? Nhất định là có ẩn tình khác."
Thẩm Tử Dục không khỏi cười: “Hình Sơn , không ngờ anh hiểu rõ tôi như vậy."
"Dĩ nhiên, cũng không suy nghĩ một chút tôi