Lục Triều Dương ôm Đường Ngọc Sở đi vào phòng, sau đó nhẹ nhàng thả cô trên giường nhỏ mềm mại, thân thể cao lớn thuận thế đè lên cô.
Mắt thấy anh muốn hôn cô, Đường Ngọc Sở vội vàng giơ tay lên ngăn trước ngực anh, sau đó quay mặt qua: “Đừng, em còn chưa tắm gội đánh răng nữa."
"Anh không chê." Lục Triều Dương kéo tay cô xuống, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô, quay mặt cô lại đối mặt với anh.
Đường Ngọc Sở nhìn thẳng vào tròng mắt đen thâm thúy như u đàm của anh, tim đập cuồng loạn.
Mái tóc dài như thác nước xõa ra, làm cho gương mặt của cô càng thanh tú xinh xắn, một đôi mắt đẹp sáng lấp lánh, giống như ngôi sao biết nói, yêu kiều lấp lánh, phá lệ động lòng người.
Mũi nhỏ xinh xắn, môi đỏ mọng khẽ nhếch, giống như là muốn dụ người.
Tâm tư khẽ rung động, anh cúi đầu xuống hôn lên môi của cô, lưỡi dài nóng bỏng tiến quân thần tốc thẳng vào, chiếm trọn vị ngọt ngào trong khoang miệng cô.
Hơi thở mạnh mẽ thuộc về anh tràn ngập mọi giác quan của cô, cả trái tim cô run lên..
Động tình.
Cô giơ tay lên ôm cổ anh, đáp lại nụ hôn của anh, từng bước từng bước chìm vào trong vòng xoáy cảm xúc của anh, không thể tự kềm chế.
Trong căn phòng iên tĩnh, tiếng rên rỉ của phụ nữ cùng tiếng thở dốc đàn ông xen lẫn thành một bản tình ca động lòng người.
Triệu Uyển Nhan bởi vì tội cố ý giết người bị cảnh sát bắt giữ, Cố Ngọc Lam gọi điện thoại cho đám bạn trước kia muốn xin giúp đỡ, nhưng cũng bị từ chối.
Thái độ tốt thì nói không có biện pháp giúp đỡ.
Thái độ không tốt thì châm chọc cô ta.
Cố Ngọc Lam giận đến nỗi ném mạnh điện thoại di động xuống sàn nhà, màn hình vỡ vụn như mạng nhện.
Cô cắn mạnh môi, ánh mắt trợn to, lóe ra hận ý nồng đậm và sự không cam lòng.
Trước kia thời điểm cô lên hương, có bao nhiêu người tới nịnh hót cô, nói đủ các loại lời khen.
Nhưng còn bây giờ thì sao?
Không có danh hiệu mợ chủ nhà họ Bùi, cô cũng chỉ là một vị Đại tiểu thư danh không chính ngôn không thuận của nhà họ Đường, Đường thị lại là con tiện nhân Đường Ngọc Sở kia cầm quyền, cũng có thể nói Đường Ngọc Sở bây giờ là chủ nhân của nhà họ Đường, mà cô chẳng qua là một con sâu đáng thương ở nhờ nhà họ Đường.
Cho nên, những người “bạn” đã từng nịnh hót cô kia người người hận không thể vạch rõ giới hạn với cô, giống như từ trước đến giờ chưa từng quen biết vậy.
Không cam lòng!
Cô không cam lòng!
Dựa vào cái gì Cố Ngọc Lam cô phải chịu đựng khuất nhục như vậy?
Lý Kình đi vào phòng, liếc mắt thấy điện thoại di động bị ném trên mặt đất, ông ta đi tới nhặt lên, nhìn một chút, màn hình đã vỡ tan tành.
Sau đó ông ta nhìn về phía Cố Ngọc Lam, chỉ thấy cô cắn răng nghiến lợi, một gương mặt cũng không tệ bởi vì hận ý mà vặn vẹo cũng biến dạng rồi.
Thấy ông ta đi vào, cô nghiêm nghị quát lên: "Ai cho phép ông vào đây? Cút ra ngoài cho tôi!"
Lý Kình không di chuyển, ánh mắt thâm trầm lẳng lặng nhìn cô.
Thấy ông ta không nghe lời mình, Cố Ngọc Lam tức giận xông lên, giơ tay lên muốn đánh ông ta.
Ai ngờ lại bị ông ta bắt lại.
"Buông ra!" Cố Ngọc Lam hung hãn trợn mắt nhìn ông ta.
Lý Kình làm như không nghe thấy, lạnh lùng mở miệng: "Cô muốn báo thù những người đã hại cô không?"
Cố Ngọc Lam sững sốt một chút, nhất thời không kịp phản ứng ông ta đang hỏi cái gì.
Lý Kình đẩy cô ra, sau đó nói tiếp: "Nếu như cô muốn báo thù, ba cô sẽ giúp cô."
"Ba?"
Cố Ngọc Lam bật cười ra tiếng: “Ông trêu tôi sao? Tôi lấy đâu ra ba chứ? Duy nhất một người có thể gọi làb bây giờ còn nằm ở bệnh viện hôn mê bất tỉnh, ông là muốn để ông ta giúp tôi sao?"
Lý Kình lẳng lặng nhìn cô, hồi lâu mới từ trong miệng khạc ra một câu nói: "Là ba ruột cô."
Ba ruột?
Cố Ngọc Lam ngây ngẩn, cô còn có ba ruột?
"Mẹ cô khoảng thời gian trước tìm tới anh cả của tôi, cũng chính là ba ruột cô Tiết Cao Bân . Mẹ cô để ông ta giúp cô, cho nên tôi mới đến Bắc Ninh."
Lời của Lý Kình khơi ra nghi ngờ trong lòng Cố Ngọc Lam, cô vốn nghĩ rằng làm thế nào một nhà êm đẹp lại có thêm người xa lạ, bây giờ cuối cùng đã biết ông