Tại nghĩa trang, Lộ Nam cầm bó hoa hướng dương rồi đặt nó xuống trước mộ của Ngọc Linh.
Ngày còn sống cô ấy rất thích hoa hướng dương bởi ý nghĩa của nó, luôn hướng về người mình yêu.
"Em và con vẫn khỏe chứ? ở nơi đó cũng đã đến hè rồi nhỉ?" Lộ Nam cười nói.
"Ngọc Linh, cũng đã được 9 năm rồi.
Thời gian trôi nhanh thật, còn nhớ lời anh đã hứa với em không? anh đã thực hiện theo đúng những gì đã hứa...bây giờ cũng đã đến lúc anh phải chấp nhận bước tiếp một chặng đường mới mà không có em, nghĩ đến tương lai của anh và cô ấy."
"Em sẽ không trách anh và muốn thấy anh có được hạnh phúc đúng chứ?
Cảm ơn em vì đã đến bên anh từ lúc anh chưa có sự nghiệp trong tay và trở thành vợ anh, em cũng đừng buồn nhé, khi nào rảnh anh sẽ lại đến đây để tâm sự cùng em và con." Lộ Nam nói.
Làn gió nhè nhẹ thổi qua như lời hồi đáp của Ngọc Linh, cứ như thể cô ấy đang nói rằng: "Lộ Nam, dù không còn em bên cạnh nhưng anh hãy sống thật tốt nhé!"
Lộ Nam nhìn cô ấy một lần nữa rồi mỉm cười với cô trước khi rời đi, anh tin là cô ấy trước giờ vẫn ở đâu đó dõi theo anh.
...
Uyển Nhi khi bị Chu Thiên quát, cô ta liền nói: "chẳng lẽ em nói không đúng sao? anh còn dám lớn tiếng với em nữa."
"Im miệng cho anh, nếu em còn nói một lời nào nữa thì đừng trách anh." Chu Thiên cảnh cáo.
Cô ta bực tức, liền di chuyển chiếc xe lăn đi ra ngoài sân.
Sau khi Uyển Nhi đã rời đi, anh vội quay sang nói: "em đừng để ý những lời con bé nói.
Có cái này mẹ em nhờ anh đưa cho em này."
"Mẹ em sao? anh đã gặp bà ấy ạ?" cô ngạc nhiên, Chu Thiên anh ấy cũng quen với mẹ cô sao?
"Chỉ là tình cờ coi được trong hồ sơ địa chỉ nhà em, nên anh đến đó chơi với bác gái." Chu Thiên giải thích.
"Ra là vậy, dù sao cũng cảm ơn anh nhé!" Tô Bắc tươi cười nhận lấy túi đồ mẹ cô gửi từ tay anh.
Tô Bắc nhanh chóng lấy đồ bên trong ra xem.
Là mắm tép, món ăn mà cô thích, bên trên hủ mắm còn có một lá thư.
Bất giác nước mắt cô cứ rơi lã chã, Chu Thiên nhìn thấy liền nói: "sao em lại khóc?"
"Em nhớ mẹ, còn có cả Tô Mộc nữa.
Rất nhớ họ." cô đáp.
Đã rất lâu rồi cô chưa có về đó, không biết mẹ và em trai sống có tốt không.
Chu Thiên lúc này cũng chẳng biết nên làm gì ngoài việc an ủi cô để cô nín khóc.
...
Buổi trưa hôm nay, Tô Bắc làm đồ ăn mang đến công ty cho anh.
Cô dù mặc một chiếc váy hoa đơn giản nhưng lại toát lên vẻ đẹp khiến người khác nhìn vào là mê.
Tô Bắc lái chiếc xe hơi được mẹ chồng chi tiền tặng vào sinh nhật năm ngoái, cô cũng đã có bằng lái chỉ là cô ít khi dùng đến nó.
Khi cô vừa đến công ty, mọi người ai cũng trầm trồ.
Đặc biệt là những đồng nghiệp của cô ngày trước rất vui