Trưởng công chúa để Minh Châu hưởng thụ căn phòng ấm nóng ấy, còn bản thân bắt đầu chọc ghẹo cực phẩm riêng của mình, Vệ Minh.
"Minh Châu mẫu thân đưa phụ thân sang phòng bên ở đây đừng đi lung tung, thức ăn và sách bên cạnh không thiếu đâu"
"Vâng mẫu thân cứ tự nhiên"
Trưởng công chúa thời gian qua chắc cũng đã có đáp án riêng của mình rồi, từ chuyện của Oa Ngân San bản thân nàng đã quyết định dù là không được bên canh nhau lâu nhưng ít nhất khoảng thời gian này hạnh phúc bên cạnh Vệ Minh, bản thân cũng đọc khá nhiều thông tin từ việc tìm kiếm những cuốn sách cấm.
Và một khi nàng đã quyết biến cực phẩm thành của mình đương nhiên không thể không làm mọi cách tiếp cận.
Vừa bước ra khỏi khu vực ấm áp vài bước thì cơn lạnh đã xông vào tấn công rùng mình, Vệ Minh cũng hiểu rõ chuyện gì, lấy đám áo bông dày quấn công chúa rồi tự mình rời khỏi định sẽ về điền trang thế nhưng có lẽ ý định bị gạt bỏ khi trưởng công chúa giữ lấy một mảnh vải sau lưng.
"Vệ Minh đưa bổn cung về phòng, chân lạnh hết rồi"
"Để gọi người cho công chúa"
"Bổn cung muốn là ngươi không phải kẻ khác"
"Vâng vâng công chúa đại nhân"
Thế đấy đành phải cổng công chúa về phòng thật nhớ lúc trước cả hai có khoảng thời gian bình thường nhất.
"Lâu lắm rồi nhỉ, Vệ Minh ngươi có thích bổn cung không?"
"Không rõ nữa, lúc đến đây xảy ra chuyện đấy có lẽ chỉ duy nhất công chúa quan tâm đến ta nên có lẽ ta rất có tình cảm với người, dần dần thời gian khiến nó nhỏ lại, và rồi cái gì đến cứ đến"
"Vệ Minh, bổn cung biết ngươi sẽ rời khỏi đây, sẽ biết dành tình cảm cho ngươi sẽ tự vác lấy đau khổ cho mình nhưng lại không thể ngăn cản được bản thân mình. Vệ Minh bổn cung thực sự đã yêu ngươi cho dù ngươi là ai chăng nữa, vẫn chỉ yêu mình ngươi"
"...", chữ YÊU đối với Vệ Minh vô cùng xa sĩ sau cái lần đó xảy ra với người kia nhưng cũng không thể gạt qua cảm xúc cá nhân, đành phải câm lặng bước đi.
"Vệ Minh"
"Hửm!"
"Vệ Minh"
"Công chúa muốn gọi tên ta sao?"
"Vệ Minh bất cứ khi nào bổn cung gọi tên ngay lập tức có mặt bên cạnh bổn cung được chứ?"
"Thời gian cho phép lưu lại nơi này bao lâu thì ta sẽ bên cạnh công chúa bấy lâu"
"Đừng rời khỏi bổn cung, thứ duy nhất không muốn đánh mất chính là ngươi, Vệ Minh"
"Vậy nếu chọn giữa ta và con dân Định Hoàng Quốc thì công chúa sẽ chọn ai?"
"Khi đã gọi là công chúa đương nhiên sẽ là con dân, yên tâm đi sau khi ổn thỏa bổn cung sẽ theo ngươi đến bất kì nơi nào", vòng tay tự động siết nhẹ Vệ Minh cố níu kéo hơi ấm này.
"Mong rằng ta sẽ đợi công chúa được"
Cả hai im lặng tận hưởng khoảng khắc riêng, thế nhưng nó sẽ phải chấm dứt khi Vệ Minh đặt công chúa lên giường đắp chăn kĩ lưỡng, chuẩn bị rời đi.
"Được rồi, đừng nháo động sẽ làm người khác chê cười đấy, tối nay ta đưa hai người ra xem ngày cuối của lễ hội"
"Vệ Minh ở lại đây đi được không?"
"Ta ..."
"Vệ Minh ở lại một chút đi", chế độ câu dẫn của công chúa đại nhân đã bật thì không lí nào Vệ Minh có thể từ chối.
Khoảng trống trên giường đã được tạo ra, thói quen không mặc quá nhiều quần áo trên người vậy nên Vệ Minh chỉ mặc áo ba lỗ cùng cái quần dài dù là trời lạnh thế nào đi chăng nữa.
Vệ Minh vừa nằm xuống, thì cánh tay công chúa quàng qua eo ôm lấy còn siết nhẹ như không nỡ rời đi.
Đương nhiên người được ôm cũng không nỡ, nghiên người để tay cho công chúa làm gối, tay còn lại ôm lấy người công chúa.
"Ta ở đây, không đi đâu cả"
"Vệ Minh chỉ với ngươi bổn cung cảm thấy mình thật yếu đuối"
"Được được cho phép công chúa bên cạnh ta yếu đuối"
"Vệ Minh"
"Công chúa, ta ở đây"
"Đúng là mùi sữa chỉ riêng mỗi mình Vệ Minh", công chúa chui vào sâu trong lòng Vệ Minh hưởng thụ, "Đừng rời đi nữa, ở bên cạnh bổn cung"
"Được được"
Bạch Liên hốt hoảng đến trước tấm bình phong, "Công chúa không ổn tin tức báo về tứ vương gia khởi binh làm loạn, còn với quân đội Tống triều trên đường tiến vào hoàng thành, còn nói cứu lấy sứ giả bị giam giữ trong ngục tối, lấy cớ công chúa tạo phản."
Vệ Minh nói ra, "Đừng lo Bạch Liên cô nương chỉ là tin báo trễ thôi, chả phải hôm trước tứ vương gia được công chúa cứu lấy một mạng sao"
"Phò mã!"
"Được rồi bảo Hương Thảo đi một chuyến bay dò xét tình hình, thời gian này đến xuân chắc là bên nhị vương gia sẽ xảy ra chuyện"
"Vâng phò mã"
"Công chúa đang ngủ nếu không có gì phát sinh thì đừng đến làm phiền, bảo Văn Thuần lui về nghỉ ngơi đi"
"Vâng phò mã"
Hai ngươi yên lặng lui ra, Vệ Minh đưa tay vuốt mái tóc của trưởng công chúa, thầm nói với mình, "Có lẽ ... À không phải nhất định ta đã phải lòng công chúa rồi, tại sao công chúa sinh ra lại xinh đẹp như vậy, đến ngay cả ta cũng không thể kiêm soát được mình muốn nhốt công chúa lại bên mình, nơi này thời đại này không có trong lịch sử làm sao đây ta không biết được tương lai của công chúa sẽ ra sao, nhưng không thể để sự tình ấy xảy ra một lần nào nữa, van xin nàng đừng quá yêu ta."
Cả hai cứ vậy mà cùng thời gian như một trang giấy lật sang một trang mới, 1 năm phủ Vệ Kha, điền trang hạnh phúc rất rất nhiều người, họ đều vui cười sống cuộc sống của họ, biến cố lớn nhất đương kim hoàng hậu một tay trong 1 năm thâu tóm đa số quyền hành kiểm soát hoàng đế, kiểm soát cả vương quyền thế lực, phối