- Nữ nhân kia rốt cuộc là ai? Thế nhưng lại có hàn băng chi lực đáng sợ như vậy, chẳng lẽ nàng chính là Băng Nữ Thần trong truyền thuyết? Nếu không tại sao chỉ cần liếc mắt một cái, đem loại đỉnh cấp Phối sủng như Băng Sương Cự Long đông lạnh thành khối băng… Nữ nhân như vậy chỉ là thủ hạ của Chu Văn… Phụ thân… Ngươi rốt cuộc tính kế loại người gì vậy….
Trong lòng Cái Mạn tràn đầy chua xót, hắn muốn ra cứu trợ phụ thân mình, nhưng lại sợ Chung Cực gia tộc rước lấy tai họa ngập đầu.
Ngay cả Băng Sương Cự Long đều bị nữ nhân kia tùy ý liếc mắt một cái đông lạnh thành khối băng, nếu chọc giận Chu Văn, Cái Mạn thật sự không dám tưởng tượng hậu quả thế nào, nhưng hắn biết rõ hậu quả như vậy không chỉ hắn không đỡ nổi, mà toàn bộ Chung Cực gia tộc cũng không đỡ nổi.
Ở đây có mấy thành viên hạch tâm của Chung Cực gia tộc, đều ngây ngốc tại đương trường, trong lúc nhất thời không biết nên làm cái gì.
Nếu bọn hắn chiếm một chữ Lý, hẳn còn chút dũng khí liều mạng chiến đấu, nhưng hiện tại bọn hắn chẳng có lý do gì phải tử chiến.
Chu Văn nhìn Phất La Đức bị đóng băng, hỏi Băng Nữ một bên nói:
- Hàn băng này có thể bị hòa tan hoặc đánh vỡ không?
- Thân thể của hắn đã bị ta băng hóa, trừ phi lực lượng so với ta mạnh hơn, mới có thể hòa tan hoặc đánh vỡ băng, có điều nói như vậy, nếu đánh mạnh mẽ đánh nát hàn băng, hắn phải chết không nghi ngờ, thế nhưng chỉ cần hàn băng không bị phá hư, hắn sẽ không phải chết.
Băng Nữ trả lời.
- Rất tốt.
Chu Văn đối với đáp án này rất hài lòng, trên Địa Cầu, sinh vật có lực lượng ngang ngửa Băng Nữ rất khó tìm.
Mà coi như mạnh hơn Băng Nữ, đánh nát được khối băng kia, cũng không cách nào giúp Phất La Đức sống sót.
- Chu Văn, xem phần nhân tình của Toa Đế và Lan Thi…
Cái Mạn biết dùng vũ lực là điều không thể, chỉ có thể thuyết phục Chu Văn.
- Nếu không phải do bọn hắn, ngươi cảm thấy bên trong bức băng điêu kia chỉ có một mình hắn sao?
Ánh mắt Chu Văn nhìn về phía Cái Mạn, ngắt lời hắn.
Cái Mạn chỉ cảm thấy lạnh cả tim, lời kế tiếp, hắn không thể phát ra khỏi miệng được.
Chu Văn cầm bình rượu trong tay, ném xuống trước tượng băng Phất La Đức, lạnh nhạt nói:
- Ở bên trong tượng băng hưởng nốt quãng đời còn lại đi, hi vọng ngươi có thể sống lâu một chút.
Dứt lời, Chu Văn liền xoay người rời đi, Băng Nữ như thị nữ, đi theo sau Chu Văn.
Trên cơ bản, tất cả đỉnh cấp ca thủ Chung Cực gia tộc đều ở đây, tuy nhiên lại không người dám ngăn cản Chu Văn đi, chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người Chu Văn rời đi.
- Không… Không được đi? Thả ta ra ngoài! Van cầu ngươi, thả ta ra ngoài. . . Khốn nạn. . . Có gan ngươi giết ta. . . Chớ đi. . . Van cầu ngươi. . . Thả ta ra ngoài. . . Ta vẫn chưa uống ngụm rượu nào… Thả ta ra ngoài…
Trong lòng Phất La Đức điên cuồng gào thét.
Thời điểm trước kia hắn biến thành băng nhân, hắn ít nhất có thể chuyển động bên trong hầm băng, nhưng hiện tại hắn muốn chớp mắt một cái cũng không được, cái này so với việc giết chết Phất La Đức còn thống khổ hơn, hắn tình nguyện chết chứ không chịu sống như vậy.
- Giết ta… Giết ta…
Phất La Đức cơ hồ điên cuồng, nhưng không ai có thể nghe được tiếng lòng của hắn.
Đám người Cái Mạn triệu tấp tất cả cường giả am hiểu Băng hệ, muốn giải trừ băng hàn này, tuy nhiên căn bản không ai có thể khiến băng điêu hòa tan dù chỉ một giọt nước.
Bọn hắn làm sao biết, đây là lực lượng Khủng Cụ cấp Băng hệ, trừ phi có Khủng Cụ cường giả, bằng không coi như ném cả pho tượng băng kia vào liệt hỏa, cũng không cách nào hòa tan nó dù chỉ một giọt nước.
Chu Văn không thấy đám người Toa Đế và Lan Thi, trực tiếp liên hệ Vương Lộc, Phong Thu Nhạn cùng Lý Huyền vài người cùng rời khỏi Băng Sương thành.
Tuy nói Chu Văn có cừu báo cừu,