Trứng Phối sủng tuôn ra mấy khỏa, Chu Văn trực tiếp đem nó cho Phối sủng mình ăn, sau khi Bạo Quân Bỉ Mông ăn xong hai khỏa trứng Phối sủng Bạch biên bức, cuối cùng tiến hóa.
Nguyên bản Bạo Quân Bỉ Mông chỉ cao cỡ nửa đầu người, hiện tại trên thân nó, lông lá sinh trưởng tốt, cơ bắp như thổi phồng, chi chốc lát sau đã biến thành cự thú cao tới ba bốn mét, toàn thân bắp thịt như sắt thép, tràn đầy tính chất bạo tạc.
Bạo Quân Bỉ Mông: Truyền Kỳ cấp (có thể tiến hóa)
Mệnh cách: Đại Lực Vô Biên.
Lực lượng: 21.
Tốc độ: 21.
Thể phách: 21.
Nguyên khí: 21.
Kỹ năng thiên phú: Thôn Sơn.
Phối hợp trạng thái: Quyền sáo.
Chu Văn cho Bạo Quân Bỉ Mông ăn lâu như vậy, ngay cả trứng Sử thi Phối sủng cũng đút cho nó ăn, lúc này Bạo Quân Bỉ Mông mới tấn thăng Tiểu lão hổ, không biết đến khi nào tấn thăng Sử thi.
Có điều thoạt nhìn Bạo Quân Bỉ Mông thật sự uy mãnh, mới tấn thăng Truyền kỳ đã cao ba bốn mét, nếu nó tấn thăng Thần thoại, nói không chừng có khả năng Thôn sơn, khủng bố vô cùng.
-Tiểu Bỉ Mông, mau mau lớn lên đi, không cần ngươi tấn thăng lên Thần thoại, nhanh tấn thăng Sử thi, đã đánh đấm đã tay nào.
Chu Văn có chút không dám kỳ vọng Bạo Quân Bỉ Mông có thể tấn thăng Thần thoại.
Lục đại gia tộc anh hùng nhiều tài nguyên như vậy, bồi dưỡng được một đầu Thần thoại Phối sủng hết sức khó khăn, huống chi là hắn, nếu như hắn không thể thu được nhiều tài nguyên trong Phó bản trò chơi, Chu Văn sợ không thể nuôi nổi mấy tên Phá gia chi tử này.
Gần đây tâm tình Trịnh Thiên Luân vô cùng xấu, tưởng sau khi cua được Tuyết Lỵ, có thể tiếp cận những nữ sinh khác của Vị Ương xã.
Trịnh Thiên Luân nghĩ với bối cảnh của hắn và chức vụ Phó hội trưởng Hội học sinh, hắn nghĩ đây không phải việc khó.
Nhưng ai biết những nữ sinh kia, lại không hoạt động chung cùng Hội học sinh, ngược lại thường xuyên giao du với người Huyền Văn hội.
Mặc dù trong nhà Trịnh Thiên Luân có một chút bối cảnh, nhưng so với Lý Huyền vẫn còn kém chút, hắn không muốn tự mình đối đầu với Huyền Văn hội, vốn nhờ Vi Qua giúp hắn thu thập Huyền Văn hội, nhưng Vi Qua lại nhiều lần từ chối, từ đầu đến cuối không hành động, khiến Trịnh Thiên Luân càng thêm phiền muộn.
Sau khi rời học viện, Trịnh Thiên Luân muốn trở về nhà, thời điểm hắn đến một cái hẻm nhỏ, thấy đối diện có một người sắc mặt tái nhợt, tựa hồ có chút ốm yếu đi tới.
Bộ dáng người trung niên kia, khiến Trịnh Thiên Luân nhớ tới Chu Văn, sắc mặt Chu Văn có chút tái nhợt, thoạt nhìn như nhiều năm không phơi nắng, cảm giác rất giống người đàn ông này, khiến tâm tình Trịnh Thiên Luân càng thêm tồi tệ.
Trịnh Thiên Luân thấy người đàn ông trung niên lại nhìn hắn chằm chằm, không khỏi khó chịu, hung hăng trở về, nguyên bản hắn muốn nói một câu, Nhìn cái gì, nhưng khi ánh mắt hắn tiếp xúc với ánh mắt người nam nhân trung niên kia, tinh thần lập tức hốt hoảng, lập tức ngây người đứng đó.
Hắn chỉ cảm thấy ánh mắt của người trung niên như một đoàn sương mù hấp dẫn hắn, khiến hắn không thể kiềm chế nhìn cặp mắt kia, không thể suy tư điều gì cả.
Con mắt Á Khắc một mực nhìn Trịnh Thiên Luân, chậm rãi đi tới đối dienj Trịnh Thiên Luân, sau đó duỗi ra một cái tay, cẩn thận rút một sợi tóc trên đầu hắn.
Trịnh Thiên Luân lập tức bị cảm giác đau đớn bừng tỉnh, mặc dù hắn không biết vừa rồi tại sao mình đột nhiên rơi vào mơ hồ, nhưng khi hắn thấy người trung niên trước mặt từ đáy lòng phát ra một cỗ sợ hãi không tên, không khỏi lui lại một bên nói:
-Ngươi muốn làm gì?
Á Khắc không để ý Trịnh Thiên Luân, ngón tay cầm sợi tóc kia, sau đó lấy ra một con rối lớn chừng bàn tay, mà con rối kia thoạt nhìn như một thằng hề.
Á Khắc cắm tóc Trịnh Thiên Luân vào đỉnh đầu con rối thằng hề, tóc mềm, nhưng trong tay hắn như là kim thép, rất nhanh cắm vào thân thể con rối thằng hề.
Lúc này, Á Khắc mới ngẩng đầu, nhìn về phía Trịnh Thiên Luân, lộ ra nụ