Lâm Thần lần đầu ở trên giường bệnh , được Tiểu Ngọc tự tay chăm sóc.
Cậu cảm thấy rất vui vẻ , nhưng Tiểu Ngọc còn phải học trên trường nữa , không thể cứ ở đây chăm sóc cậu được.
Lâm Thần thấy em gái đang gọt táo cho mình , lòng cậu cũng vui vẻ nói :
-Bây giờ anh cũng khỏe rồi, em bây giờ không cần chăm sóc anh như thế nữa, em còn sắp thi mà, bây giờ lên trường chắc còn kịp giờ đó.
Tiểu Ngọc thấy thế vội nói :
-Không có việc gì đâu anh ? Em cũng hiểu hết các kiến thức cơ bản rồi, sức khỏe của anh là quan trọng nhất, với cả bố mẹ cũng bận về trước rồi nên em không muốn bỏ lại anh một mình.
Nghe được Tiểu Ngọc nói, lòng cậu cảm thấy khá vui, nhưng cậu không muốn tốn thời gian để nằm đây nữa, cậu còn rất nhiều việc phải làm, nhất là vị chủ tịch kia.
Lâm Thần thấy thế liền bảo :
-Anh bây giờ khỏe rồi, em cũng cố gắng đi học đầy đủ đi, nghe anh, cuối tuần anh dẫn đi chơi thoải mái.
Tiểu Ngọc nghe thế liền rất vui mừng, trong lòng cô biết rằng là anh trai rất hiếm khi dẫn cô đi chơi, vì anh trai rất hiếm có thời gian, nhìn anh trai của mình như vậy, lòng Tiểu Ngọc cảm thấy rất khó chịu, cô cố gắng , cố gắng để học thật giỏi, sau này kiếm được tiền để nuôi anh trai mình.
Khi thấy anh trai nở nụ cười đó với mình , Tiểu Ngọc ngẩn người trước vẻ đẹp của anh ấy.
Cô nắm chạy tay Lâm Thần và quyết tâm nói :
-Anh nhớ giữ lời hứa nhé !
Bàn tay Lâm Thần cảm thấy hơi nhói, thấy em gái mình như vậy , anh cũng cười nói :
-Nhất định!
-Thế phải ngoắc tay để làm chứng !
Lâm Thần thấy thế cũng khá bất ngờ, nhưng cũng vui vẻ chấp nhận lời đề nghị này.
Trong khi đó Tiểu Ngọc cảm thấy mặt mình nóng ran lên, cô đang kìm nén sự vui mừng, cô hạ quyết tâm nhất định phải cho anh trai thấy được sự nữ tính của mình.
Cả hai ngoắc tay trong sự vui mừng.
Tiểu Ngọc đi lên trường học, còn Lâm Thần thì làm thủ tục xuất viện để trở về nhà Tô Nhan.
Cậu bắt xe đi tầm ba mươi phút.
Trong lúc đến nhà Tô Nhan thì có rất nhiều cô gái trên xe muốn bắt chuyện với cậu nhưng cậu đều từ chối hết.
Cậu biết rằng là cho dù có cố che đi dung nhan của mình kín như thế nào, nhưng khí chất của cậu thì không thể che được, chính vì thế mà cậu không bao giờ dám đi xe công cộng cả.
Sau một hồi khó khăn cuối cùng cậu cũng đến nhà Tô Nhan .
Sau khi ấn chuông xin phép , cậu thấy ở trong nhà, Tô Nhan đang ngồi ở ghế sofa đọc bản hợp đồng.
Cậu đang định nói thì Tô Nhan nói trước :
-Tôi bây giờ rất đói, tôi muốn ăn bò bít tết , cậu hãy vào trong bếp nấu cho tôi !
Tuy là cái giọng ra lệnh này khiến cho Lâm Thần khá khó chịu, nhưng cậu cũng hiểu là Tô Nhan là lãnh đạo , không có khí chất như thế thì khó có thể đạt được thành công như nay.
Cậu cúi đầu đồng ý và bắt đầu vào bếp.
Với trình độ nấu ăn của cậu.
Nấu món bít tết như thế này nó cũng là vừa sức với cậu.
Nhìn nguyên một tủ lạnh đầy thức ăn cao cấp cao ngang cái phòng của cậu , cậu cảm thấy như trở về ngày xưa.
Lâm Thần say mê nấu mà không ngờ rằng mình đã nấu khá nhiều món.
Khi Tô Nhan ngửi thấy mùi thơm , bụng cô réo lên.
Tô Nhan xấu hổ vào phòng tắm rửa mặt , xong xuôi cô ra xem Lâm Thần đang làm gì.
Thấy một bàn toàn thức ăn, điều đặc biệt là thức ăn Lâm Thần nấu khác hẳn với những đồ mà cô hay ăn.
Cô nghi hoặc hỏi :
-Ngươi nấu hết chỗ này sao ?
Lâm Thần hơi xấu hổ đáp :
-Vâng ! Tôi lỡ may làm nhiều món , cô chủ có thể trách phạt tôi , tôi xin chịu mọi trách nhiệm
Thấy Lâm Thần nói như vậy , Tô Nhan cười khinh bỉ nói :
-Ngươi tưởng ta thiếu tiền như vậy sao ?
Cô ngồi vào bàn , gắp miếng bò bỏ vào miệng.
Một vị ngon ngọt của thịt bò xộc lên , Tô Nhan không thể ngờ là một người như Lâm Thần làm ra món tuyệt hảo như thế này, nói không ngoa thì đây là miếng thịt ngon nhất mà cô từng ăn.
Bụng