“Là vậy sao!”
Kha Sương không ngờ Băng Phượng lại ngẫu nhiên trở thành linh thú trông giữ, còn tưởng là tranh đấu không ngừng mới có được.
“Vậy chẳng phải ai cũng có thể làm linh thú giữ cửa được sao!”
Giống như nhìn rõ Băng Phương thật ra cũng rất bình thường, Kha Sương thu lại bảy thủ, vô cùng khinh thường nói.
“Không phải vậy, lúc linh thú khác đi qua không xuất hiện sức mạnh!”
Tiểu Băng Phượng đứng lên, tức giận nói.
Lời nói của Kha Sương chính là nghi ngờ sự tồn tại cao quý của nàng, điều này sao nàng có thể kiềm chế được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nói bậy!”
Kha Sương từng bước từng bước về phía trước, ưỡn ngực ngẩng đầu, hùng hổ.
Hai bím tóc dựng đứng hướng lên trời giống như lá cờ thắng lợi.
“A!”
Lúc nàng cảm thấy mình đã áp chế được đối phương, bụng lại bị đụng một cái thật mạnh.
Thì ra tiểu Băng Phượng thấy vóc dáng của mình không so được với đối phương, đành dùng đầu công kích, hiệu quả cũng không tệ.
Kha Sương ngưỡng mặt rồi ngã xuống, lộc cộc lộc cộc lăn vài cái, cả đầu chui vào dưới cây đại thụ.
“Ha ha ha!”
Tiểu Băng Phong vui vẻ nở nụ cười, Tô Tiểu Bạch với Kha Tuyết đã nghe thấy tiếng động ở phía dưới từ lâu, nhưng chỉ coi đây là chuyện của tiểu hài tử, nên cũng không định nhúng tay vào.
“Ta cắn chết ngươi!”
Trong tiếng cười, Kha Sương đi ra trên đầu còn có mấy cọng cỏ dại, mặt đã tức giận đến đỏ bừng, tiểu Băng Phượng sợ hãi hét lớn, chạy đến một bên sườn khác.
Nàng biết nếu chạy xa thì hai người Tô Tiểu Bạch ở trên cây chắc chắn sẽ xuống bắt mình.
Kha Sương nhảy dựng lên, hai chân ngắn ngủn bắt đầu truy đuổi, tiểu Băng chạy vòng quanh cây, khống chế tốc độ rất tốt.
“Hừ, chờ ta trở nên lợi hại, xem ngươi còn dám bắt ta không!”
Tiểu Băng chạy ở phía trước đã sắp khôi phục, chỉ còn lại thực lực trước khi trở thành linh thú giữ cửa.
Muốn khôi phục lại thực lực lúc đại chiến sợ là phải rất lâu.
Tuyết trên đỉnh núi càng ngày càng dầy, nhiệt độ cũng càng lạnh giá hơn, sau khi Tô Tiểu Bạch khôi phục phần lớn linh lực, quyết định không dây dưa nữa, lỡ như lại có những người khác xuất hiện thì rất phiền phức.
“Ta đi gọi Hoa Hoa!”
Kha Tuyết đứng dậy, bay về phía Phong