“Là thật sao”
Tiểu Băng Phượng hơi nghi ngờ, mình càn quấy lại đổi được chỗ tốt như vậy?
“Là thật!”
Kha Sương vừa nghĩ đến cái gì, cũng không gây rối nữa.
“Vậy được rồi?”
Tiểu Băng Phượng nhận đan dược đi đến cửa ra vào, đặt một tay lên trên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cửa trấn một cái, từ từ mở ra một bên.
Trên cửa giống như bị gì đó chắn lại, bốn người không thể nhìn thấy cảnh ở bên kia, nhưng dựa theo kinh nghiệm trước kia thì ít nhất ở gần cửa sẽ không có gì nguy hiểm.
“Ta thấy rồi!”
Tô Tiểu Bạch triệu hồi Linh Trường Thương, khởi động lá chắn, lúc này mới từ từ đi qua cửa, Kha Tuyết theo sát.
Sau đó Tiểu Băng Phượng thấy hai người thuận lợi đi qua cửa.
“Đi thôi!”
Phong Bất Hoa ý bảo Kha Sương đi trước.
“Tạm biệt!”
Tiểu Băng Phượng không ngờ lại nghe thấy Kha Sương cáo biệt, rất ngạc nhiên, lúc Kha Sương đã bước nửa người qua cửa.
“A, tạm biệt!”
[Nàng nhanh chóng đáp lại một tiếng, Kha Sương không quay đầu lại, người đã hoàn toàn biến mất sau cánh cửa, tiểu Băng Phượng mở to miệng không biết đối phương có nghe thấy không]
“Ta sẽ chuyển lời cho nàng!”
Phong Bất Hoa sờ sờ đầu tiểu Băng Phượng, bước về phía cửa, rất nhanh đã biến mất.
“Được!”
Qua một lúc lâu, tiểu Băng Phượng mới phát ra một tiếng, nhưng rất nhỏ, gió thổi qua liền biến mất.
Thời gian qua cửa có hạn, rất nhanh dao động đã bắt đầu không ổn, tiểu Băng Phượng vẫn không rời đi, trong tay nắm chặt dược tề, giống như làm ra một quyết định gì đó.
Tháp Khóa Yêu, tầng thứ tư.
Kha Sương đi qua cửa, thấy Tô Tiểu Bạch đã đi ra ngoài một trăm thước.
Đập vào mắt là cảnh tượng khác hoàn toàn với cảnh tràn ngập băng tuyết ở tầng ba, đây đã biến thành dạng rừng mưa nhiệt đới.
Xung quanh cửa ra vào đều là cây cối, lá cây to lớn xanh biếc, thân cây không to đến mức mười mấy người vây quanh nhưng cũng kém đại thụ, nhiều nhất là các loại cây cỏ lá rất to cao bằng hai người.
Nhiệt độ ấm lên, Kha Tuyết từ một đạo kết giới mờ đục đi tới, áo đã thay ra, giờ trên người đang mặc một