“Hoa Hoa, đánh như vậy không ổn, chúng ta thử đánh thẳng về phía trước xem.
”
Tô Tiểu Bạch cảm giác có chỗ không đúng, cứ tiêu hao như vậy, cho dù mình có nhiều linh lực đến mức nào cũng không đủ, đây là cửa vào Long Cung, khó khăn như vậy cũng là bình thường, nhưng có lẽ bọn họ đã bỏ qua cái gì đó.
Tô Tiểu Bạch ném một khối tinh thạch cho Phong Bất Hoa, đối phương đỡ lấy.
“Là bảo thạch Tị Thủy (tránh nước) trên người Cự, có lẽ chúng ta phải xuống đáy biển xem thử.
”
“Được!”
Phong Bất Hoa cũng thấy hơi nhàm chán, vừa hay xuống dưới nước nhìn xem.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Các ngươi lấy tinh thạch từ trong xác chết, chúng ta sẽ vượt qua đàn linh thú xuống dưới nước xem thử.
”
Tô Tiểu Bạch là người đầu tiên hạ xuống, trên mặt đất đầy xác Cự, hắn dễ dàng tìm được mấy cái bảo thạch Tị Thủy sắp nổ tung.
Bay về giữa không trung, đưa cho Sở Sở với nhóm đồng đội, Chu Dũng đã có rồi.
“Chúng ta xuống nước, đuổi kịp đừng để bị tụt lại phía sau, nếu có nguy hiểm lập tức bay lên đây.
”
“Đã biết!”
Chu Dũng là công kích thủy rất am hiểu dưới nước nên là người đầu tiên xuống, Phong Bất Hoa theo sát.
Đám Cự thấy người lao xuống dưới biển lập tức quay đầu đuổi theo.
“Bùm bùm!”
Mấy tiếng nước vang lên, mấy người Tô Tiểu Bạch xuống dưới mặt biển.
Bảo thạch Tị Thủy lập tưc sphats huy tác dụng, xung quanh người bọn họ xuất hiện một không gian lớn, tách đôi nước biển ra.
“Tô Tiểu Bạch nhìn bên kia kìa!”
Chu Dũng quen thuộc dưới nước nên thích ứng rất nhanh, hắn chỉ vào phía xa xa, ý bảo nhóm đồng đội nhìn xem.
“Là gì vậy?”
Phong Bất Hoa tiện tay giết mấy con Cự ở xung quanh, sau đó mới quay lại nhìn.
Bên kia có một mảng san hô rất lớn, đang phát ra mấy ánh sáng yếu ớt, chiếu sáng đáy biển tối đen.
“Thật là đẹp!”
Không ngờ dưới đáy biển lại có cảnh sắc đẹp như vậy, Sở Sở khen ngợi.
“Bên kia có dao động!”
Chu Dũng sợ nhóm đồng đội lơ là, vội nói.
“Ta cũng cảm giác được, không nhỏ, ở trên chúng ta.
”
Xem ra kẻ địch lớn nhất ở bên kia, để tiêu diệt thử xem có thể chấm dứt những con