Thực lực của Tô Tiểu Bạch rất khủng bố.
Vì vậy, hắn có thể không cần làm động tác thi pháp đã đánh cho kẻ địch đau kịch liệt.
Hơn nữa, hắn còn không cần nhúc nhích, ngay cả nhìn cũng không nhìn kẻ địch đã phản kích lại lực lượng cường đại của hắn.
Dù sao giờ hắn đã đến một loại cảnh giới không tiếng động.
Tuy lúc này hắn không cần nhìn người khác nhưng vẫn nhìn thẳng vào hai mắt của đối phương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì sao? Theo lý mà nói, không nhìn ánh mắt của kẻ địch sẽ càng dễ che giấu ý đồ của mình hơn.
Nhưng lúc này việc Tô Tiểu Bạch muốn làm không phải là che giấu.
Hắn không cần che giấu chính mình.
Muốn hỏi vì sao?
Rất đơn giản.
Bởi lúc này hắn không cần có thêm ưu thế để đánh bại kẻ địch nữa.
Nhưng đây cũng chỉ là một mặt.
Mặt khác là bởi vì Tô Tiểu Bạch cảm thấy nhìn chằm chằm kẻ địch, sau đó khi hắn phát động công kích sẽ không vội không hoảng phản chế ngược lại, như vậy rất soái.
Nếu đã có thế chiến thắng thì theo đuổi soái khí cũng rất cần thiết.
Như vậy có thể gia tăng sự kính sợ của kẻ địch đối với hắn, hơn nữa làm cho Kha Sương Kha Tuyết càng tự hào hơn.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại! Những nguyên nhân này chỉ là thứ yếu.
Nguyên nhân mấu chốt là Tô Tiểu Bạch cảm thấy lúc đấu pháp bằng tinh thần lực nhìn thẳng vào kẻ địch là phép lịch sự.
Tô Tiểu Bạch là người rất coi trọng lễ tiết.
Cho nên hắn mới được nhiều người tôn trọng như vậy.
Bởi vì tôn trọng và lễ tiết luôn đi đôi với nhau.
Chỉ cần mọi người đều làm được hai điều này, thì lúc chiến đấu gặp phải cao nhân cũng cũng không sợ họ không tha cho ngươi một con đường sống.
Cái này gọi là thả ngươi một con đường sống, sau này gặp lại sẽ dễ nhìn mặt hơn.
Ở nơi này, người tu tiên động một tý là chiến đấu đến sống chết, những lời này cũng không đủ để hình dung.
Trong lúc chiến đấu, không chỉ thời thời khắc khắc quyết định ai sống ai chết, mà còn ảnh hưởng với việc