“Không, ta quyết định tha hắn một con đường sống.”
Tô Tiểu Bạch suy nghĩ một lát sau đó nói.
Kha Sương Kha Tuyết nghe vậy thấy rất kinh ngạc.
Các nàng vội vàng nói.
“Ai? Tiểu Bạch, ngươi nói cái gì? Tha cho hắn? Nhưng mà, vừa rồi người này muốn giết ngươi.”
“Ta không muốn giết hắn.
Chưa bao giờ muốn!”
Ma Tôn Gỉa tranh cãi cho mình nói: “Ta chỉ muốn giáo huấn hắn một chút thôi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hừ, ai mà tin được? Cho dù là như vậy thật thì ngươi tập kích chúng ta, lấy mạng của ngươi cũng là đúng thôi.”
Kha Tuyết rất bất mãn, oán giận nói.
Kha Sương cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Tô Tiểu Bạch lại lắc lắc đầu.
Hắn giải thích cho hai người.
“Ma Tôn Gỉa này đúng là nghĩ như vậy.
Ta cảm giác được.
Từ đầu đến giờ hắn không có sát khí.
Chẳng lẽ các ngươi còn không tin năng lực phân tích của ta sao?”
Kha Sương Kha Tuyết nghe vậy thì nghẹn lời.
Các nàng hai mặt nhìn nhau, sau đó trầm mặc.
Hai người đều biết nếu Tô Tiểu Bạch nói như vậy thì rất chắc chắn.
Dù sao hiểu biết của Tô Tiểu Bạch về phương diện này rất sâu sắc.
Trình độ thăm dò hơi thở của hắn là đứng đầu thiên hạ.
Chưa bao giờ có sai lầm.
Huống hồ, lúc Tô Tiểu Bạch nói lời này ngữ khí còn rất tự tin.
Điều này chứng tỏ lời nói của Tô Tiểu Bạch không phải là giả, không phải đang gạt người.
Hắn chỉ nói lên cảm xúc của mình thôi.
Trong đó còn lộ ra sự kiên định chắc chắn.
Nếu Tô Tiểu Bạch đã ra quyết định thì sẽ không thay đổi.
Hắn là ngươi nói một không hai.
Chuyện hắn đã quyết định không ai có thể làm hắn thay đổi.
Kha Sương Kha Tuyết hiểu rất rõ điều này.
Đây cũng là lý do vì sao các nàng chọn giữ im lặng.
Tuy hai người rất khó chịu vì thái độ kiêu ngạo, mắt chó nhìn người (khinh người) của hắn, muốn Tô Tiểu Bạch giết chết hắn.
Nhưng mà nếu Tô Tiểu Bạch đã chọn không quan tâm, tha cho đối phương một mạng, vậy thì hai nàng