Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện

Chương 1893


trước sau



Ma Tôn Gỉa chỉ có thể tự trách mình.

Hắn thầm xin lỗi các sủng vật ở trong lòng.
Bởi vì thực lực của hắn không đủ, hơn nữa đã đánh giá sai trình độ của kẻ địch cho nên mới làm cho những con cua này bị chết thảm.
Hắn có trách nhiệm rất lớn.
Cho nên những quả đắng này hắn chỉ có thể nuốt xuống bụng.

Không có cách nào.
Đây chính là cái gọi là tự làm tự chịu chính.
Ma Tôn Gỉa phát ra một tiếng thở dài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn biết nếu bây giờ Tô Tiểu Bạch đã mở miệng tha cho hắn một mạng, thì nên thức thời, tự mình rời đi là cách tốt nhất.
Nhưng mà, hắn vẫn không nhịn được muốn nói gì đó.

Chỉ thấy, hắn hít sâu một hơi, sau đó từ từ mở miệng nói.
“Tô Tiểu Bạch, ta phải đi đây, nhưng trước khi đi, ta vẫn còn một câu nữa muốn nói với ngươi.”
“Nói cái gì?”
Tô Tiểu Bạch nghiêm mặt hỏi.

Biểu tính của Ma Tôn Gỉa rất nghiêm túc, cho nên Tô Tiểu Bạch cũng mơ hồ cảm giác được tầm quan trọng của những lời này.

Có thể nói, người bình thường đều nhiều chuyện.

Chỉ thấy ngữ khí của Ma Tôn Gỉa hơi dừng lại.

Tiếp đó lại dùng giọng trầm thấp nói.
“Tô Tiểu Bạch, đừng đi sâu vào Ma Vực nữa! Ta biết việc này lúc trước đã nói rồi, mà cho dù nói ngươi cũng không để ở trong lòng.”
“Nhưng mà, ta vẫn phải nghiêm túc cảnh cáo ngươi.

Đây là vì tốt cho ngươi.”
“Đây mà gọi là một câu?”

Kha Tuyết phàn nàn: “Lão già, ngươi thật phiền.”
“Tiểu Bạch đã quyết định, phải làm cho Ma Vực nghiêng trời lệch đất.

Từ đầu chúng ta đã biết nơi này nguy hiểm đến mức nào rồi.”
Kha Sương cũng mạnh miệng nói.
“Không, các ngươi không biết.”
Ma Tôn Gỉa nhíu nhíu mày, tiếp tục cảnh cáo: “Hiểu biết của các ngươi với Ma Vực vẫn quá ít.

Đây là nơi đáng sợ đến mức nào, vì sao lại trở thành Ma Vực? Những điều này các ngươi biết không?”
“Ngươi đã hiểu biết như vậy, không ngại nói cho chúng ta biết chứ?”
Tô Tiểu Bạch thản nhiên nói.
“A… Ta không tiện nói nhiều với các ngươi, bởi

vì trước đây ta từng lập lời thề, phải bảo vệ bí mật này, mang theo chúng nó xuống mồ.”
Ma Tôn Gỉa nói tới đây, không biết là cười khổ hay cười lạnh.
“Các ngươi hiểu được ý của ta, đúng không? Làm người luôn có nhiều nỗi khổ riêng, việc ta mà có thể làm chỉ là nhắc nhở các hậu bối như các ngươi.”
Tô Tiểu Bạch nghe vậy trầm mặc, gật đầu.

Tiếp đó lại nói.
“Ta hiểu ý của ngươi.

Cứ như vậy đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy xem ra ngươi đã chịu nghe lời khuyên? Đúng là làm người ta bất ngờ.”
Ma Tôn Gỉa cười vui mừng: “Như vậy mau trở về đi! Đừng để bị lửa giận và thù hận nuốt chửng, ảnh hưởng cả đời.

Tiền đồ của ngươi rất tươi sáng, tương lai chắc chắn sẽ trở thành cường giả uy chấn thiên hạ, nói không chừng còn có thể phi thăng.”
“Đa tạ lời chúc.

Nhưng mà ta không định rời đi, cho nên suy đoán của ngươi là đúng, không có gì đáng để ngươi phải bất ngờ cả.”
Tô Tiểu Bạch lắc đầu, nói: “Mời ngươi trở về.

Chúng ta sẽ tiếp tục đi sâu vào Ma Vực.”
“… Qủa nhiên.

Ta nói nhiều như vậy vẫn vô ích.

Nhưng giúp các ngươi cảnh giác hơn trên con đường phía trước, cũng coi như không uổng công nỗi khổ tâm của ta.”
Ma Tôn Gỉa thở dài, vừa nói vừa xoay người rời đi: “Hy vọng ngươi không hối hận.”



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện