“Hối hận? Tô Tiểu Bạch ta làm việc cả đời chưa từng có điều gì phải hối hận.”
Nói xong hắn nhìn theo Ma Tôn Gỉa hóa thành một bóng đen hơi thở bay đi, hơi cau mày, hắn nhớ lại những lời Ma Tôn Gỉa nói, rơi vào trầm tư.
“Tiểu Bạch, chúng ta tiếp tục đi sao?”
Kha Sương hỏi.
“Chắc chắn là muốn đi tiếp sao? Người kia luôn cố làm ra vẻ bí ẩn.”
“Hư, muốn dọa chúng ta chạy mà thôi.”
Kha Tuyết cũng nói đệm theo.
“Ta lại cảm thấy hắn xuất phát từ lòng tốt, muốn cảnh cáo chúng ta, chỉ là người này coi trọng bản thân quá rồi, thực tế cũng không lợi hại như vậy.”
Tô Tiểu Bạch nói xong, lắc lắc đầu: “Ai, quên đi, không cần để ý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Về sai chúng ta cẩn thận một chút là được.”
“Ừ!”
Hai tỷ muội Thanh Khâu gật đầu đồng ý.
Tô Tiểu Bạch bắt đầu hành động.
Hắn không tiếp tục thăm dò cổ mộ đầy hơi thở quỷ dị này nữa.
Mà trực tiếp rời khỏi đây, đi sâu vào Ma Vực.
Ma Vực không phải là không có cỏ.
Nhưng ở các khu vực quanh đây là như vậy.
Khắp nơi đều bị ô nhiễm bởi hơi thở bóng tối.
Từng làn sương khói hắc ám với bóng tối bốc lên.
Làm người ta nhìn thấy không được thoải mái.
Tô Tiểu Bạch vừa đi vừa nghĩ tới lời nói của Ma Tôn Gỉa, cảm thấy bất an.
Lời nói của Ma Tôn Gỉa không nhiều, nhưng có lượng tin tức rất lớn.
Nhưng mà đều là tin tức bị che giấu, cũng không thể lấy để áp dụng vào được.
Hắn để ý nhất là Ma Tôn Gỉa từng hỏi bọn họ, có biết Ma Vực hình thành như thế nào không.
“Chẳng lẽ Ma Vực hình thành từ hậu thiên sao?”
Tô Tiểu Bạch đặt ra một vấn đề biết rõ sẽ không ai trả lời được, vô vùng khó hiểu: “Chẳng lẽ không phải là bẩm sinh đã có bộ dạng này rồi sao?”
“Ta cảm thấy không phải như vậy.”
Kha Sương nghĩ nghĩ, nói: “Ma Vực có thể đã tồn tại ngay từ đầu rồi.
Nhưng nếu lùi thời gian lại từ rất lâu trước đây, lâu đến lúc mà mảnh đại lục này còn chưa hình thành,