“Tiểu Bạch ngươi có cảm thấy tình huống này quá quỷ dị không?”
Lúc này, Kha Sương mở miệng nói, trong giọng nói hơi bất an.
Tô Tiểu Bạch nhíu nhíu mày.
Hắn không nói gì.
Nhưng mà, hắn cảm thấy Kha Sương nói rất có lý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỗ này đúng là rất quỷ dị.
“Qủa thực, chỗ này sao lại như vậy? Lẽ ra trong Ma Vực phải có nhiều sinh vật sống mới đúng.
Kết quả chúng ta đi cả nửa ngày, đến một ngọn cỏ cũng không có thì thôi đi, ngay cả một một vong hồn sinh vật cũng không thấy.”
“Đúng vậy, quá im lặng.
Làm cho ta rất không thoải mái.”
Kha Tuyết cũng tỏ vẻ đồng ý, nói: “Đây có thể chính là lý do Ma Tôn Gỉa nhắc nhở chúng ta?”
“Ta cũng nghĩ như vậy.”
Tô Tiểu Bạch trầm ngâm một lát, sau đó lại mở miệng động viên hai người: “Không sao, Kha Sương Kha Tuyết các ngươi không cần để ý.
Cho dù gặp phải kẻ địch mạnh đến mức nào, ta cũng sẽ bảo vệ các ngươi chu toàn.”
Kha Sương Kha Tuyết có vẻ an tâm hơn nhiều.
Các nàng cũng nghĩ như vậy.
Tuy nơi này rất khủng bố, làm ngươi ta thấy bất an, nhưng chỉ cần ở bên cạnh Tô Tiểu Bạch, các nàng sẽ cảm thấy được bảo đảm an toàn.
Phải nói đây chính là ma lực của Tô Tiểu Bạch.
Hắn có thể làm cho mọi người an tâm.
Mà đôi lúc an tâm là một chuyện rất đáng quý.
Thậm chí còn quý hơn vàng.
Tô Tiểu Bạch dẫn hai người đi sâu vào Ma Vực.
Trong lúc này, Kha Tuyết đưa ra những suy đoán.
“Không phải người Ma Vực biết hôm nay chúng ta sẽ tới đây nên đã thiết lập bẫy rập thật mạnh chứ?”
Cho nên nơi này mới im lặng như vậy.
“Ừm, điều này cũng có thể.
Chỉ cần làm chỗ mai phục, khi bước chân vào phạm vi cạm bẫy sẽ cảm thấy không khí ở đó quá im lặng.
Nguyên nhân là vì để thiết lập mai phục thì các động vật và hoạt động bình thường đều sẽ bị làm biến mất, cho nên giác quan của chúng ta sẽ cung cấp một số phản hồi không được tự nhiên.”
“Thì ra là như vậy.”
Kha Tuyết