Trong lòng huynh muội Âu Dương đầy kinh sợ và sùng ái, ánh mắt nhìn về phía Tô Tiêu Bạch càng nóng bỏng hơn.
“Tô Tiểu Bạch đại sư, pháp bảo của ta và Tình nhi đều giao cho người giữ.”
“Không cần!”
Trong lòng Tô Tiểu Bạch rất kinh ngạc, không ngờ hai huynh muội này lại tin tưởng mình như vậy.
Mở miệng đang định nói chuyện thì cách đó không xa lại truyền đến một tiếng âm ầm, giống như có quái vật gì đó đang chạy tới.
Tô Tiểu Bạch ngẩng đầu, nhìn thấy một con mãnh thú ngưu đang chạy như điên đến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà tốc độ của con mãnh thú này cực nhanh gần như chớp mắt đã đến gần.
Âu Dương Đạc và Âu Dương Tình nhìn thấy mãnh thú Tù Ngưu đi tới, sợ tới mức lui về phía sau.
Tô Tiểu Bạch cũng cau mày.
Nhìn thấy thân thể cao lớn như vậy sắc mặt hai người Âu Dương Đạc và Âu Dương Tình trở nên trắng bệch.
“Làm sao bây giờ? Nên làm thế nào đây? Chẳng lẽ vận khí của chúng ta kém như vậy sao? Chẳng lẽ phải chôn vùi ở đây sao? Không được, tuyệt đối không được, ta còn phải đưa muội muội trở về môn phái tu hành nữa, không thể bị chôn vùi ở trong này được.”
“Đúng vậy! Tô Tiểu Bạch đại sư, ngài nhất định phải cứu chúng ta! Chúng ta không thể bị chôn vùi ở trong này! Van xin ngài, cứu chúng ta đi!”
Tô Tiểu Bạch thấy bộ dạng đau khổ cầu xin của họ có hơi dở khóc dở cười.
Nhưng hắn vẫn gật đầu: “Được rồi, ta sẽ cố gắng hết sức!”
“Ừ, ừ, ừ!”
Hai người gật đầu mạnh, trong mắt lộ ra một tia vui sướng.
Bọn họ biết Tô Tiểu Bạch đại sư đã đáp ứng thì chắc chắn sẽ làm được.
Mà lúc này, Tô Tiểu Bạch đang lo không biết nên đối phó với cự thú không lồ đột nhiên xuất hiện này như thế nào.
Hai người thấy Tô Tiểu Bạch trầm mặc, trái tim như muốn văng ra ngoài.
Bọn họ biết, Tô Tiểu Bạch là một nhân vật lợi hại, nếu hắn muốn không ra tay thì họ chỉ có thể chết trong tay quái thú