Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện

Chương 1962


trước sau



Âu Dương Đạc nói xong liền chạy ra bên ngoài.
Cứ như vậy, Âu Dương Đạc chạy một mạch mấy km, cuối cùng ở bên ngoài một thôn trang nhỏ, nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc.
Là Tô Tiểu Bạch với Âu Dương Tình.

Tô Tiểu Bạch nhìn thấy hắn nhất thời không biết nói gì.
“Âu Dương Đạc, chúng ta muốn đi về, ngươi có trở về không.”
Âu Dương Đạc nghe vậy thì chột dạ sờ sờ cái mũi, bởi vì hắn đánh nhau với Thái Thượng Đầu, chia cắt với hai người, lúc này cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gật đầu nói: “Được, trở về đi.”
Thấy vậy, Tô Tiểu Bạch gật đầu vừa lòng, người này vẫn còn chút lý trí, bây giờ hắn đã luyện hóa Cổ Thú Châu, phải nhanh chóng tìm được Kha Sương Kha Tuyết để các nàng hấp thu mới được.
Ba người trở lại trong sơn động, nơi này không khác gì so với lúc bọn họ rời đi.

Tô Tiểu Bạch nhìn về phía Âu Dương Đạc.
“Ngươi biết Kha Sương Kha Tuyết ở đâu không?”
Âu Dương Đạc lắc đầu.
“Không biết, ta chỉ biết hai người họ không ở trong thôn, hơn nữa trong thôn rất náo nhiệt, bình thường hai người họ đều ở trong thâm sơn rừng già tu luyện, chúng ta rất ít chạm mặt.”
Tô Tiểu Bạch gật đầu, hai nàng chắc là trong núi sâu tu luyện, dù sao người tu chân cũng thích yên tĩnh, không muốn bại lộ bản thân quá sớm.
Âu Dương Tình nhìn Âu Dương Đạc hỏi: “Ca, huynh có biết Kha Sương cô nương đang ở chỗ nào không?”
Âu Dương Đạc gật đầu.
“Ta biết, Kha Sương là một cô nương, còn là cô gái duy nhất trong thôn.”
“Vậy huynh mau dẫn đường đi, như vậy chúng ta có thể nhanh chóng tìm được nàng.”
Âu Dương Tình thúc giục.

“Ừ.”
Âu Dương Đạc gật đầu, lập tức đi trước dẫn đường, hai người theo sát phía sau.

Âu Dương Đạc dẫn họ đi về phía Bắc.

Đi được khoảng nửa giờ, bọn họ đi tới đỉnh núi, dừng lại ở một khu đất bằng không cao không thấp.
Đứng ở đây, bốn phía yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở của bọn họ.
Âu

Dương Tình xoay người nhìn Âu Dương Đạc, hỏi: “Âu Dương Đạc, huynh chắc là các nàng ở đây sao? Sao huynh biết các nàng ở chỗ này?”
Âu Dương Đạc gật đầu nói: “Ừ, hai người đều ở đây, ta vừa từ từ bên kia đi đến, thuận đường nhìn nhìn, phát hiện ra Kha Sương.”
Tô Tiểu Bạch nghe vậy, không nhịn được đảo cặp mắt trắng dã.
“Âu Dương Đạc à Âu Dương Đạc, không ngờ ngươi lại vô dụng đến mức khinh địch để bị lừa như vậy.”
Âu Dương Đạc nghe Tô Tiểu Bạch trào phúng có chút thẹn quá hóa giận.

“Tô Tiểu Bạch đại sư, dù ngươi nói thế nào thì ta cũng tin tưởng trực giác của mình, nàng gạt ta thì sao, ta bằng lòng bị lừa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngươi cứ tiếp tục lừa mình dối người như vậy đi.”
Tô Tiểu Bạch nói, Âu Dương Đạc hừ một tiếng, không phản ứng lại hắn.
Tô Tiểu Bạch nhìn xung quanh.
“Chúng ta phải làm sao mới tìm được Kha Sương đây? Tu vi của nàng cao hơn ta, chắc chắn có thể cảm giác được chúng ta.”
Âu Dương Đạc lắc đầu.
“Chuyện này thì ta không biết, nhưng mà ta có thể xác định theo lời nàng nói thì nàng chắc chắn đang ở gần đây.”
Tô Tiểu Bạch với Âu Dương Tinh nghe vậy đều rất nghi hoặc.
“Sao ngươi có thể xác định như vậy?”
Âu Dương Đạc nở nụ cười.
“Các ngươi không hiểu, tuy rằng thực lực của ta không mạnh, nhưng ta cũng là tu sĩ, hơn nữa còn tu luyện công pháp hệ mộc, công pháp hệ mộc là giỏi tìm thực vật nhất, cho nên ta có thể cảm giác được, Kha Sương chắc chắn đang ở gần đây.”



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện