“Được, nếu đã như vậy thì hai chúng ta mau quay trở về thôi.
”
Âu Dương Đạc gật đầu, nói.
Nói xong, hai người lập tức quay trở lại cửa động.
Nhưng mà, ở phía sau, Tô Tiểu Bạch đột nhiên vươn tay ra đưa lên miệng, ho khan kịch liệt, vẻ mặt thống khổ.
“Ngươi làm sao vậy, sao đang tự nhiên lại ho khan?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Âu Dương Đạc thấy vậy vội vàng hỏi han ân cần.
“Khụ khụ, vừa rồi hình như ta nhìn thấy quạ đen đi ra từ trong sơn động.
”
Tô Tiểu Bạch vừa che miệng ho, vừa gian nan nói.
“Cái gì? Qụa đen đi ra từ trong sơn động? Ngươi không nhìn lầm chứ?”
Âu Dương Đạc nghe lời này có chút khó tin, hỏi.
“Ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, dù sao, ta thấy quạ đen từ cửa động đi ra, sau đó không nhịn được ho khan, ta cũng không hiểu, vì sao lại độ nhiên ho khan.
”
“Hơn nữa, vừa rồi ta còn nhìn thấy cánh quạ đen lóe qua, sau đó không thấy bóng dáng.
”
Tô Tiểu Bạch vừa nói vừa cố gắng quên đi chuyện vừa nhìn thấy.
Nhưng mà hắn càng cố gắng muốn quên đi cảnh tượng vừa rồi, trong đầu lại càng hiện lên rõ ràng, giống như một ma chú, liên tục hiện lên trong đầu hắn.
“Chúng ta mau rời khỏi nơi này sẽ tốt hơn, nếu không quạ đen đột nhiên từ trong bóng tối đi ra, đến lúc đó, hai người chúng ta đều phải chết ở đây.
”
Âu Dương Đạc căng thẳng nói.
“Được, giờ chúng ta mau đi thôi, cho dù thế nào cũng phải nhanh chóng rời khỏi sơn động này, nếu không chờ quạ đen trở lại, chúng ta sẽ không chạy được nữa.
”
Tô Tiểu Bạch gật đầu, nói.
Hai người nhanh chóng đi ra ngoài sơn động, sau đó chạy dọc theo thềm đá đi xuống,