“Công tử hỏi ngọc bội này sao?” Giang chưởng quầy vô cùng bất ngờ.Nàng mang miếng ngọc bội này đã lâu như vậy, không ngờ thật sự có người sẽ đến hỏi.Có điều nghĩ một chút, ngọc bội này vừa thấy đã biết là đồ vật có giá trị xa xỉ.
Mà vị công tử trước mắt này cũng không giống người bình thường.
Nhận ra miếng ngọc bội này cũng không có gì quá ngạc nhiên.“Mau nói, ngọc bội này ngươi lấy được từ nơi nào.” Tùy tùng bên cạnh lúc này cũng mở miệng nói.Nhìn bọn họ như vậy, rõ ràng là coi nàng như người xấu.“Vài vị không cần nóng nảy.” Giang chưởng quầy vừa nói, vừa trấn an những vị khách khác: “Mọi người cứ tiếp tục ăn uống”, sau đó lại nói khẽ với bọn họ: “Vài vị cùng ta đi đến sân sau, nơi này không tiện nói chuyện.”Ra đến phía sau, Giang chưởng quầy không nói hai lời, kể lại toàn bộ chuyện về ngọc bội: “…… Vị khách kia chỉ nói, ngọc bội giao cho ta, nếu có người muốn chuộc lại ngọc bội, cứ theo giá ngọc bội trả tiền là được.
Còn giá thế nào, ta cũng không biết.”Nam tử vuốt ve miếng ngọc bội trong tay, hắn vô cùng chắc chắn đây là miếng ngọc năm đó hắn đưa đi.“Vậy vị khách mà ngươi nói, hiện tại ở đâu?” Hắn nghiêm mặt hỏi.“Chuyện này……” Giang chưởng quầy đột nhiên không trả lời được.
Tuy rằng vị khách kia thường xuyên đến nơi này của nàng ăn cơm, nhưng nàng thật sự không lắm miệng hỏi thăm cái gì.“Không phải là gạt chúng ta chứ.” Tùy tùng cầm đao uy hiếp nói.“Sao