Tô Cửu Khanh vẫn luôn cảm thấy Tống Ngọc Ly là một nữ tử kỳ quái.
Ngày ấy có tiệc rượu xã giao, hắn uống hơi nhiều rượu tại Giáo Phường Tư, tiện tay tìm một phòng nằm xuống. Không bao lâu sau, liền nghe được có người tay chân nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào, còn thổi một chút thôi tình hương.
Thế nhân đều biết, bên người Tô Cửu Khanh không có nữ nhân, có người nói hắn không lên được, có người nói hắn đoạn tụ, chỉ có Tô Cửu Khanh biết, hắn đơn giản là không thích.
Nữ nhân mảnh mai lại phiền toái, luôn khóc sướt mướt, xử trí theo cảm tính. Hắn nhìn thấy oanh oanh yến yến của phụ thân ở Tô gia, có lúc cảm thấy phiền toái hận không thể giết sạch các nàng.
Cho nên bên người Tô Cửu Khanh không có phụ nữ. Tuy rằng hắn trời sinh tuấn mỹ, sau khi trưởng thành lại quyền cao chức trọng, nữ tử chủ động nhào vào trong ngực hắn không ít, nhưng địch nhân của hắn cũng rất nhiều, dám dùng dược ám toán hắn, người nọ là người đầu tiên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thiếu nữ kia nhìn qua tuổi không lớn, nàng tay chân nhẹ nhàng đi đến bên người hắn, vụng về đẩy đẩy hắn. Trên người nàng có một loại mùi hương thanh đạm, không giống hương vị của son phấn, có chút giống mùi hương nhẹ nhàng của hoa sơn chi.
Tô Cửu Khanh cảm thấy mùi hương này không tồi liền duỗi tay ấn nàng trên giường.
Ngày đó tiểu nha đầu vẫn luôn khóc, nhưng hắn không dừng lại, thẳng đến sau nửa đêm, rốt cuộc hắn mới thấy rõ gương mặt của cô nương kia.
Tô Cửu Khanh có chút giật mình, hắn biết Tống Ngọc Ly. Án tử của Tống Tử Nguyên là một tay hắn xử lý, mỗi một người Tống gia hắn đều từng gặp qua.
Cho nên phải quẫn bách như thế nào, Tống Ngọc Ly mới có thể dùng loại biện pháp này leo lên giường hắn.
Tô Cửu Khanh nhịn không được suy nghĩ.
Hắn không muốn có bất cứ liên quan gì với người Tống gia, nhưng nhìn bộ dáng Tống Ngọc Ly cuộn tròn trong góc giường nhẹ giọng khóc nức nở, chung quy hắn vẫn mềm lòng.
Rất nhiều năm sau, Tô Cửu Khanh âm thầm hối hận, trên đời này không có bất cứ thứ gì phiền toái hơn mềm lòng.
Tống Ngọc Ly không hổ xuất thân là danh môn khuê tú, nàng an tĩnh lại nhu thuận, không hay phát giận, cũng không ầm ĩ. Lúc đó Tô Cửu Khanh còn cảm thấy ít nhất nàng không phiền toái.
Sau này, hắn dần dần phát hiện, nàng so với trong tưởng tượng của hắn còn thông minh hơn, hình như nàng rất thích nghe hắn kể chuyện xưa. Đấu tranh quyền lực, cục diện chính trị quỷ quyệt, thậm chí là thủ đoạn bức cung, đủ loại độc dược, dường như phàm là chuyện bên ngoài nội trạch, nàng đều vô cùng hứng thú.
Tô Cửu Khanh thấy nàng thú vị liền cố ý lộ ra một chút thông tin, nàng học rất nhanh, cũng có chút linh khí. Điều này khiến cho hắn suy xét đến việc có nên đưa Tống Ngọc Ly ra ngoài hay không, nàng nhất định sẽ rất vui vẻ.
Nhưng mà, không đợi hắn hành động, một thanh đoạn kiếm đã cắm vào bụng hắn. Đó là trận ám sát cực kỳ vụng về, nhưng trực giác của Tô Cửu Khanh nói cho hắn biết sự tình không hề đơn giản, là ai tiết lộ tin tức cho Tống Ngọc Ly, là ai giúp nàng lấy được bí dược?
Hắn tâm tư kín đáo, dự đoán được tối nay chắc sẽ không yên ổn, lập tức dẫn người vào cung. Quả nhiên, trong hoàng cung xảy ra chuyện, nhân mã của Tam hoàng tử và Thái Tử đối đầu nhau, trong một đêm máu chảy thành sông, cho tới lúc hừng đông, hắn theo lệnh hoàng đế phân phó bắt cả hai vị hoàng tử lại.
Sau đó trong nhà có người tới báo, nói Tống Ngọc Ly đã chết.
Trước ngực cắm một đao, mất mạng ngay tại chỗ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thời điểm hắn chạy về nhà, chỉ nhìn thấy Tống Ngọc Ly nằm trên giường, nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, thân thể lạnh thấu.
Tô Cửu Khanh không thể nói rõ cảm giác đó là gì, vết thương nàng đâm hắn vẫn còn ân ẩn đau, nhưng nàng lại đột nhiên ngừng thở.
Vì sao nói chết liền chết? Ngay cả một câu giải thích cũng không cho hắn cơ hội nói.
Tô Cửu Khanh cảm thấy trong lòng nghẹn muốn chết, hắn quy tội cho cảm giác này là thói quen. Huống chi, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, dám động tới người bên cạnh hắn, thù này dù như thế nào hắn cũng phải báo.
Những ngày ấy, Hoàng Thành Tư là một sự tồn tại mà cả kinh thành nghe đến đều sợ vỡ mật. Đảng phái của Thái Tử và Tam hoàng tử bị Tô Cửu Khanh huyết tẩy không còn một mống, thiên lao người nhiều tới mức không có chỗ nhốt.
Hình thất Hoàng Thành Tư mỗi ngày đều máu tươi đầm đìa.
Tô Cửu Khanh chỉ muốn biết một việc, là ai giết Tống Ngọc Ly.
Sau đó, rốt cuộc hắn cũng giết người nọ, báo thù cho Tống Ngọc Ly. Mà nguyên nhân không tránh khỏi liên quan tới tranh đấu quyền lực.
Mấy năm sau, Tô Cửu Khanh quyền khuynh triều dã, nhưng bên người vẫn không xuất hiện thêm bất cứ một nữ nhân nào nữa.
Mọi người đều nói, hắn thích Tống Ngọc Ly. Nhưng Tô Cửu Khanh lại không thừa nhận, hắn chưa từng chảy một giọt nước mắt vì Tống Ngọc Ly, sao hắn có thể thích nàng được?
Năm ấy Tô Cửu Khanh 40 tuổi, đột nhiên mắc phải chứng ho ra máu, hắn nhanh chóng đổ bệnh, mơ màng kéo dài tới tình trạng hơi thở thoi thóp. Trước khi chết, hắn đột nhiên mơ thấy đêm nọ, Tống Ngọc Ly chất vấn hắn, vì sao giết mẫu thân và muội muội nàng.
“Ngu xuẩn, không giết bọn họ, bọn họ sẽ giết nàng.” Tô Cửu Khanh mơ màng nói, hắn nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy khóe mắt có chất lỏng gì đó chảy xuống.
Khi vừa mở mắt ra, hắn đã quay lại năm hai mươi tuổi.
Hắn vẫn là Đô Chỉ Huy Sứ Hoàng Thành Tư, mà Tống Tử Nguyên mới chỉ vừa bị bắt vào thiên lao, ảnh vệ theo dõi Tống gia nói cho hắn, Tống Ngọc Ly nói bọn họ đã có hôn ước từ sớm. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôn ước? Hắn lăn lộn hai đời, vì sao lại không biết mình có hôn ước?
Tô Cửu Khanh vừa suy nghĩ, vừa tiến vào đại lao.
Giương mắt nhìn qua, chỉ thấy Tống Ngọc Ly mười bốn tuổi thần sắc hoảng loạn nhìn hắn, dưới ánh lửa, nét trẻ con trên gương mặt nàng tái nhợt rồi lại mang theo một tia ửng đỏ.
Bộ dáng trẻ trung đầy sức sống.
Tô Cửu Khanh đột nhiên cảm thấy, Tống Ngọc Ly còn sống, thật tốt.
***
Tống Ngọc Ly hít sâu một hơi, đón nhận ánh mắt của Tô Cửu Khanh.
Tô Cửu Khanh hai mươi tuổi đã là bộ dáng không ai bì nổi, năm tháng dường như phá lệ khoan dung đối với người này, ngoại trừ mặt mày càng sắc bén nhuệ khí thì Tống Ngọc Ly gần như nhìn không ra hắn của 6 năm sau có gì khác biệt.
Đêm nay, Tô Cửu Khanh mặc một kiện áo khoác màu đen, mơ hồ lộ ra bộ quan phục màu trắng bạc, trong tay hắn nắm kiếm, phía sau là ảnh vệ Cố Yên đi theo hắn như hình với bóng.
Tống Ngọc Ly trốn không thoát, đành phải thoải mái hào phóng hành lễ: “Tham kiến Tô đại nhân.”
Thần sắc nàng bình tĩnh, cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, chỉ có trái tim trong lồng ngực là đang đập như trống bỏi. Không biết vì sao, Tống Ngọc Ly cảm thấy ánh mắt Tô Cửu Khanh mơ hồ mang theo một chút phức tạp, phảng phất hắn đang nhìn thấy hết thảy mọi suy nghĩ trong nội tâm nàng.
“Cố Yên, soát người.” Tô Cửu Khanh không nói nhiều lời vô nghĩa, nhàn nhạt mở miệng.
Cố Yên lên tiếng, lướt qua trước mắt Tống Ngọc Ly như một bóng ma, Tống Ngọc Ly chỉ cảm thấy toàn thân mình như bị một cơn gió màu đen lướt qua. Đợi tới khi nàng phục hồi tinh thần, Cố Yên đã trở lại bên người Tô Cửu Khanh.
Trong tay hắn cầm hai món đồ vật, một là ngọc bội, hai là danh sách Tống Tử Nguyên vừa cho nàng.
Tô Cửu Khanh duỗi tay nhận lấy ngọc bội, lại lấy miếng ngọc bội bên hông mình xuống đặt cùng một chỗ.
Hai miếng ngọc bội đều chạm khắc thành hình con bướm, chất lượng giống nhau, hiển nhiên là xuất xứ từ cùng một khối ngọc thạch.
“Ngọc bội này của nàng rốt cuộc từ đâu mà đến?” Tô Cửu Khanh ngẩng đầu hỏi.
Tống Ngọc Ly nghe thấy Tô Cửu Khanh hỏi chuyện ngọc bội, trong lòng lộp bộp một tiếng, tại sao hắn biết