Ta Là Hệ Thống Trong Hệ Thống Của Ta

Chương 288


trước sau


Cao Gia gia chủ trong lòng đau xót. Người Thanh Hoa học viện xuất hiện đúng lúc như vậy không phải là ngẫu nhiên.

Bản thân hắn lại là Gia chủ của cả một gia tộc, mắt thấy đám người bên ngoài lấy gia tộc mình làm địa điểm giao chiến, ngoài việc vô lực giảm thiệt hại đến mức tối thiểu, hắn gần như không có khả năng ngăn cản chuyện này xảy ra.

" Trịnh Hoà lão sư, Thanh Hoa học viện tới đây khiến ta vô cùng cảm kích." Cao Gia gia chủ chắp tay.

" Xin ngài mau chóng ra tay hỗ trợ Cao Gia."

" Gia chủ yên tâm, chuyện trong phận sự mà thôi." Trịnh Hoà khoát tay cười nhạt, tự tin bước qua người Cao Gia gia chủ, tiến đến khu vực đại sảnh đang giao tranh.

Chỗ đại sảnh, đã sớm bị đánh nát cho tan tành, mái nhà cũng không còn thấy đâu, chỉ còn vài ba bức tường khá lành lặn chứng tỏ nơi này từng rất là trang nghiêm.

" Yêu nghiệt, dừng tay."

Trịnh Hoà đối với Lệ Quỷ quát lớn một tiếng, hắn hai tay vận dụng công pháp, khí thế trên người kéo căng.

Không gian xung quanh hắn theo hướng cánh tay di chuyển mà dần hoá thành dòng nước lớn, xoay tròn xung quanh người hắn. Chỉ thấy Trịnh Hoà bàn tay đẩy thẳng ra phía trước, dòng nước đó như một cơn sóng lớn, táp về phía Lệ Quỷ.

Thủy Mộc Hoá Đào.

Đức Văn đang khó khăn đối phó với Lệ Quỷ, phát hiện Trịnh Hoà ra tay, hắn liền nhanh chóng phối hợp, gắng sức triệu hồi một con oán quỷ gìm chặt lấy cái chân Lệ Quỷ, kéo xuống dưới đất, khiến cho nó không thể di chuyển được.

Rào. . .

Cơn sóng lớn này lao qua cuốn lấy toàn bộ kiến trúc nó đi qua, đất đá xô xát, khiến cho nó càng thêm hung dữ.

Ầm. . .

Vốn ở bên ngoài cơn sóng, đám người mắt tưởng chừng như cơn sóng này sẽ cuốn trôi đi con Lệ Quỷ hung dữ. Ai ngờ lại bị một màn phát sinh cho ngơ người.

Kiếm Cấm.

Cao Lãng sử dụng chút linh khí vừa hồi phục ra tay, tạo ra kiếm khí ngăn cản ngay trước mặt con Lệ Quỷ, giúp nó giảm bớt đi xung kích của cơn sóng.

Rào. . .

Leng keng. . .

Sóng lớn cùng tiếng kiếm minh va chạm nhau. Vì thực lực không đủ, Kiếm Cấm của Cao Lãng không thể hoàn toàn ngăn cản cơn sóng, nhưng cũng đã giảm đi hơn nửa sát thương nó gây ra.

Khiến cho cơn sóng vừa đánh lên người Lệ Quỷ, nó đánh nát con oán quỷ đang ôm dưới chân, còn Lệ Quỷ ngoài trang phục trên người ướt nhẹp, thì không bị sao hết.

" . . ."

" Ngươi làm gì?"

Trịnh Hoà nhịn không được tức tối kêu lên.

" Ở đời ta ghét nhất có kẻ đánh lén sau lưng." Cao Lãng âm trầm nói.

" Ngươi. . ."

Trịnh Hoà chỉ cảm thấy như nghẹn ở cổ họng, tức đến mức không biết phải nói ra sao.

" Cao Lãng công tử, đây là lão sư của Thanh Hoa học viện, tới đây để giúp Cao Gia các ngươi. Hành động của ngươi là đang ngăn cản chúng ta hỗ trợ." Bên ngoài khu vực chiến đấu, Phúc Minh tiến lên một bước kêu lên.

" Ồ. . ." Cao Lãng ngân lên một tiếng, khuôn mặt lộ vẻ hiểu ra, sau đó trở giọng:

" Nếu là người Thanh Hoa học viện, vậy thì phải hiểu hành động đánh lén sau lưng người khác mất mặt như thế nào chứ?"

" Ta. . ."

Phúc Minh im lặng, hắn giờ liền mới kịp thời nhận ra, nói chuyện với cái tên này là không thể nào nói lý. Hắn liền sẽ giả ngu nói chuyện với ngươi.

Trịnh Hoà cánh tay phẩy về phía sau một cái, ra hiệu Phúc Minh không cần tiếp tục nói. Hắn im lặng một cách bất thường, âm trầm nhìn Cao Lãng, khẽ liếc mắt đánh sang nhìn Đức Văn.

Cùng lúc Đức Văn cũng đang nhìn sang bên hắn. Hai người như có hiểu ngầm với nhau, Trịnh Hoà ngón tay cong lên một cái, búng ra một tia nước nhỏ.

Phăng. . .

Tia nước chạy xuyên như tên bắn, tốc độ còn nhanh hơn cả cơn sóng ban nãy vừa tạo ra, xuyên qua ngực Lệ Quỷ, tạo thành một cái lỗ máu nhỏ như ngón tay.

" Gràoo. . ."

Lệ Quỷ tức giận kêu lên, chỉ mới vài giây vết thương trên người nó đã lành lặn như lúc ban đầu. Hành động của Trịnh Hoà như đang gây hấn với nó, khiến cho Lệ Quỷ trực tiếp bay đến phía hắn, điên cuồng tàn phá những nơi nó bay qua, đất đá bên dưới bắn lên điên cuồng.

Cao Lãng nhíu mày, Trịnh Hoà mặt ngoài như đang tấn công Lệ Quỷ, nhưng kỳ thực chỉ là dẫn dụ nó về phía hắn ta, kéo dài thời gian.

" Tiểu tử, chết đi. . ."

Đức Văn không có Lệ Quỷ ngăn cản, nhanh chóng lao đến phía Cao Lãng. Móng vuốt sắc bén dài ra, không khác bàn tay con Lệ Quỷ là bao.

Vụt. . .

Cao Lãng biến mất tại chỗ, xuất hiện ngay phía sau lưng Đức Văn, nhưng nhanh chóng bị hắn phản ứng ngăn cản. Hai người lại tiếp tục kéo vào tranh đấu với nhau.

" Trượng của ngươi đâu?" Cao Lãng chú ý hỏi:" Bên trong cơ thể của tên Ngụy Chí Trung đó sao?"

" Thắc mắc nhiều như vậy làm gì? Sống được dưới tay ta hẵng nói sau đi." Đức Văn quát lạnh nói, không trả lời câu hỏi của Cao Lãng.

Cao Lãng một thời gian giao chiến với Đức Văn, trong lòng âm thầm lo lắng:

Không thể tiếp tục duy trì như vậy.

Giao chiến từ nãy đến giờ, linh khí của hắn đã tiêu hao hơn phân nửa, còn đánh lâu thêm chút nữa, sẽ bị Đức Văn cứ thế mài mòn hắn mất.


Nhìn thấy Trịnh Hoà đánh nhau với Lệ Quỷ, chiêu chiêu chỉ đều là né tránh, không có tấn công trực diện. Đây căn bản là kéo dài thời gian.

Đến bây giờ còn không nhận ra hai bên cùng là một bọn, vậy hắn

đúng là mù thật rồi.

Vụt. . .

Suy nghĩ chỉ mới thoáng qua. Cao Lãng lập tức sử dụng Thuấn Bộ biến mất tại chỗ, sau đó xuất hiện khoảng cách gần khu vực Lệ Quỷ và Trịnh Hoà đang giao chiến.

Linh khí của hắn vốn dồi dào hơn người bình thường, tuy nhiên chiêu thức hắn thi triển ra cũng đều là chiêu thức lớn, tốc độ tiêu hao linh khí vô cùng nhanh. Không thể so sánh với các chiêu thức bổ trợ khác.

Ngự Kiếm Thần Thuật.

Còn chưa cho Đức Văn có thời gian kịp đuổi tới, Cao Lãng vận dụng một phần ba linh khí còn sót lại trong cơ thể mình, lại một lần nữa sử dụng chiêu thức cũ.

Lấy Vô Cực Kiếm làm trung tâm, xung quanh Cao Lãng tập trung tới một trăm thanh kiếm khí, theo hướng di chuyển của hắn, điên cuồng lao đến phía Lệ Quỷ và Trịnh Hoà, bao trùm cả hai người vào bên trong.

. . . Chém cả hai.

Leng keng. . . Leng keng. . .

" Grào. . ."

Từng mũi kiếm đâm vào người Lệ Quỷ chỉ khiến nó hơi chút trì trệ, sau đó phản ứng kịp một vuốt đánh bay hơn mười kiếm khí. Bỏ qua Trịnh Hoà lao đến phía Tử Văn.

Trịnh Hoà càng khoa trương hơn, hắn bàn tay xoay tròn hình thái cực, từ bàn tay hắn tạo thành một cái lốc xoáy nước. Hút toàn bộ kiếm khí vào bên trong, tập trung đâm xuống dưới mặt đất, còn không thể chạm vào người hắn mảy may.

Âm trầm nhìn Cao Lãng, Trịnh Hoà không những đối với hắn có ấn tượng xấu, còn có một tia khó hiểu.

Hành động của Cao Lãng từ nãy đến giờ khiến hắn thật không hiểu ra sao?

Lệ Quỷ bị Cao Lãng gây sát thương trên người, cậy bản thân da dày thịt béo, lại thêm tốc độ hồi phục cao. Cơ thể nhanh chóng hồi phục như lúc ban đầu, bỏ qua Trịnh Hoà trước mặt, liền quay sang tấn công Cao Lãng.

Trịnh Hòa và Đức Văn hai mặt nhìn nhau. Lệ Quỷ cảnh giới còn cao hơn bọn hắn, là Nguyên Anh Cảnh tứ trọng.

Tuy đã mất đi khả năng kinh nghiệm chiến đấu, quên đi võ kỹ bản thân. Nhưng bù lại nó có tốc độ cùng sức hồi phục kinh người, gần như không thể giết chết.

Đánh với một trong hai người đã là khó khăn, bây giờ đánh với Lệ Quỷ, hành động của Cao Lãng chẳng phải đang tự giết mình?

Trịnh Hoà đứng im tại chỗ, ánh mắt quan sát tình hình. Trong lòng hắn luôn có cảm giác, Cao Lãng thật không ngu đến như vậy.

" Grào. . ."

Mắt thấy Lệ Quỷ sắp chạm đến mình, Cao Lãng cơ thể bám sát mặt đất, sử dụng thân pháp Xà Hành Độn Pháp của mình, chạy ra bên ngoài Cao Gia.

Trước khi chạy vẫn còn không quên ném ra một tia kiếm khí khiêu khích Lệ Quỷ, khiến cho nó bỏ mặc tất cả đuổi theo hắn.

" Hắn đang dẫn dụ nó?" Trịnh Hoà khẽ lẩm bẩm, bước chân vội bám theo sau, trong lòng thầm suy nghĩ Cao Lãng muốn dẫn Lệ Quỷ đi đâu?

Rầm. . . Rầm. . .

Lệ Quỷ đuổi theo Cao Lãng một đường tàn phá xung quanh. Người Cao Gia tuy đã bị di dời gần hết, nhưng số lượng người quá nhiều, vẫn là còn để sót lại một số thị nữ cùng nô bộc.

Bọn hắn bước chân chạy không kịp, Lệ Quỷ tuy không có nhằm vào bọn hắn, nhưng sức tàn phá công lớn, vẫn đủ khiến mọi người thiệt hại nặng nề.

Từng tiếng kêu la than khóc khắp nơi, kiến trúc đổ nát hoang tàn cùng máu tươi chảy lênh láng. Kéo dài từ chỗ đại sảnh Cao Gia tới bên ngoài.

Một đường đi qua Cao Lãng như nhìn rõ hình ảnh từng đám người, xung quanh tràn đầy màu đỏ, nhuộm thấm cả không gian.

" Tâm ma chết tiệt. . ." Cao Lãng tức giận lẩm bẩm.

" Ngươi chẳng phải muốn nhìn thấy thứ này sao? Tuy người chết không phải do ngươi giết, nhưng ngươi bỏ mặc bọn hắn. Hành vi này thật không khác gì nhau."

Tâm ma u tối kêu lên.

Bàn tay trái đưa lên bám chặt lấy khuôn mặt mình, Cao Lãng bên trong chống cự Tâm ma, sử dụng chút lý trí còn sót lại tiếp tục bỏ chạy.

Lệ Quỷ phía sau kêu gào bám sát hắn không buông.

Bên ngoài Cao Gia, Trịnh Hoà và Đức Văn đuổi theo phía sau bọn hắn. Vì không để người xung quanh nghi ngờ, hai bên vẫn luôn giữ cho mình một khoảng cách xa.

Tuy nhiên điều đó vẫn không thể ngăn cản hai tên Nguyên Anh Cảnh trò chuyện với nhau.

" Hắn đang dẫn dụ Lệ Quỷ về phía Đông." Trịnh Hoà chú ý nói.

" Nguy rồi. Phía Đông Phong Vũ Thành là chỗ tập trung của người bên ngoài muốn ám sát hắn. Ngay từ đầu chính là Cao Lãng cho người tập trung đám bọn hắn tại chỗ đó." Đức Văn giật mình nhớ ra, vội vàng nói.

" Hay cho Cao Lãng, thì ra hắn đều đã tính đến chuyện này."

Trịnh Hoà híp mắt lẩm bẩm, như vậy thì những hành động từ nãy đến giờ của Cao Lãng đều nghĩ thông.

Hắn cố tình giả bộ ngu xuẩn để khiến đám người xung quanh cảnh giác, bây giờ mới bộc lộ mục đích thật sự của mình ra.

Dẫn dụ Lệ Quỷ tấn công, ra tay tàn sát những người có ý định muốn giết hắn.

Cảnh giới của Lệ Quỷ bây giờ có thể là cao nhất trong toàn bộ Phong Vũ Thành hiện tại. Nguyên Anh Cảnh thì còn có thể sống sót, nhưng là cảnh giới bên dưới, thì xui xẻo rồi.

" Đuổi theo. . ." Trịnh Hoà khẽ quát lên một tiếng, lập tức vận dụng thân pháp chạy đi.

Đức Văn vội đuổi theo ngay phía sau, trong lòng cười khổ:

Bây giờ mới đuổi, còn kịp sao?






trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện