Trời đã chập tối, sự việc lúc sáng vẫn khiến tôi kinh hãi, bất thần tôi đứng dậy tay nắm chặt chiếc kẹp tóc trong tay, những hình ảnh man rợ ấy lại xuất hiện không ngừng trong đầu tôi, tôi ôm mình gọn lại úp mặt vào 2 đầu gối run rẩy.Tôi rất sợ, sợ đến nỗi chẳng dám nhúc nhíc, sợ đến đỗi chỉ muốn đây không phải sự thật. Nhưng tất cả đều khiến tôi đau đớn, căm phẫnSau một lúc tôi vực dậy tinh thần, gượng sức nhỏ bé chống người đứng dậy toàn thân tôi có rất nhiều vết trầy xước, trên thân chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, vô hồn đi về hướng ngược lại với làng Franco.Đi cho tới tối vẫn chưa băng ra khỏi cánh đồi, vừa đói vừa khát vừa lạnh vừa sợ tôi co người nhỏ bé nép sát dưới gốc cây lớn để tránh lấy những làn gió lạnh rít qua, tôi ôm mình sợ hãi run rẫy nằm mở tưởng đến giường ấm nệm êm, cùng 1 tách trà gừng không thì một tô mì gói nóng hổi cũng đủ khiến tôi ấm lòng, tôi không muốn ở đây nữa, tôi muốn về, 2 bàn tay nhỏ bé nhiễm chút máu của tôi ôm chặt 2 bờ vai lạnh lẽo, tôi muốn khóc thật to nhưng lại không thể khóc được, là tại cơ thể này sao.một tối yên bình đã qua cơ thể tôi mệt lả, gương mặt lợt đi yếu ớt . Bíu vào gốc cây tôi cố đứng dậy, bắt đầu bước những bước chân loạng choạng chẳng còn tý sứcĐi được 1 lúc tôi đã ra khỏi cánh đồi, tới được 1 thị trấn lớn rất phồn thịnh, có rất nhiều người qua lạiTôi bước bàn chân trần nhỏ bé trắng nõm trên những viên gạch nóng ran, thân thể lảo đảo nhìn quanh. Những căn nhà lạ lẫm, những gương mặt xa lạ, những con đường không thân thuộc tất cả chúng đều xa lạ đối với tôi, một nơi tôi hoàn toàn không quen biết, tôi vừa đi vừa nắm chặt 2 tay trước ngực mắt nhìn quanh sợ hãi, thân thể nhỏ bé của tôi cứ thế mà lướt qua bao người ở đây.Đi được một đoạn mũi tôi ngửi thấy mùi thơm phưng phức, là mùi của những chiếc bánh bao nóng hổi trắng phau, đang được hấp trong lồng, tôi nuốt lấy một tràng nước miếng dừng lại ngay trước gian hàng đó nhìn chúng thèm thuồng tay xoa lấy chiếc bụng đói tội nghiệp.Chủ gian hàng nhìn thấy tôi liền hỏi" Cô bé cháu đói sao"Giọng nói của chủ gian hàng này thật ấm áp làm sao, nói xong người này còn nhìn tôi trìu mến rồi mỉm cười."Hẳn cháu lạc mất người thân trong lúc tỵ nạn đúng không, này cầm lấy mà ăn đi cho nóng "Chủ gian hàng tay cầm lấy chiếc bánh bao nóng hổi đưa cho tôiTôi nhìn chiếc bánh bao lưỡng lự" Cháu ..nhưng mà cháu..không có tiền "Tôi rụt rè nói rất nhỏChủ gian hàng nghe tôi nói vậy thì lại cười" Không sao cháu cứ ăn đi, chú không lấy tiền của cháu đâu "Nghe vậy tôi mừng rỡ cầm lấy chiếc bánh bao nóng hổi" Vâng... cháu cháu cảm ơn chú ạ "Tôi vội cắm lấy chiếc màn thầu nóng hổi ấy để dằn cơn đói cồn cào, thật hận cái miệng nhỏ bé của tôi có cố cắn ra sao cũng không cắn được miếng lớn, tôi nhanh ngấu nghiến vội vã đến mắc nghẹn. Chủ gian hàng thấy thế thì mỉm cười" Ăn từ từ thôi kẻo nghẹn "Chủ gian hàng nói một cách trìu mến, như đang chăm sóc đứa con của chính mình, mắt đảo quanh nhìn khắp thân thể tàn tã của tôi, tự chắt môi tội nghiệp tôi, vô tình đánh mắt lên đầu thì nhìn thấy cặp sừng đen bóng liền xám mặt lại hốt hoảng" Ma..ma nhân"Từ miệng thốt ra một câu kinh ngạc, tay chỉ về phía tôiTôi không hiểu lắm ánh mắt ngây thơ nhìn chủ gian hàng tay vẫn cầm chiếc bánh bao bị cắn dở.Chưa kịp phản ứng 1 chiếc chổi đã văng vào người tôi" Cút đi đồ ma nhân "Chủ gian hàng đó lại rít từ cửa miệng ra 1 câu giận dữ, tay vẫn cầm chắc chiếc chổi, dáng vẻ rất phẫn nộTôi nằm chuầy dưới đất chẳng hiểu chuyện gì đang sảy ra, sao người này lại thay đổi 180 độ vậy chứ, Vừa khi đứng dậy được tôi bất giác nhận ra toàn bộ người gần đó đang nhìn chằm chằm tôi, đứng giữa trung tâm ánh nhìn đó khiến tôi sợ lạnh người. tôi đang hoảng sợ một viên đá từ đâu bay tới đập vào đầu tôi máu liền loà xuống trán nhỏ xuống mi mắt của tôi,lúc này tôi chẳng còn biết đau là gì nữa tôi bàng hoàng đứng sững ở đó. Chẳng lâu sau những trứng gà, những rau củ chúng liên túc lao vào người tôi" Cút đi đồ ma nhân""Mau biến khỏi đây đi đồ ma quỷ"" Sao ma nhân lại có ở đây chứ vệ binh đâu hết rồi sao không bắt nó lại"" Mạo hiểm nhân đâu hết rồi cứ để nó ở đây nó sẽ hại chúng ta mất"" Biến đi đồ thú vật "Những lời chế nhạo cứ thể được tuôn ra từ người lớn trẻ nhỏ cho đến người già, tất cả đều ném tôi không thương tiếcĐang bất ngờ thất phách thì một chiếc gậy gỗ lớn lao vào thân thể tôi, tôi văng ra ngã ngữa xuống đất lăn quoằn quoại" Đau..đau..đau"Tôi chẳng còn sức để gào, nhưng lời kêu đau đó vẫn đủ để bọn họ nghe thế mà có kẻ nào tiếc thương, chúng vẫn tiếp túc ném, vẫn ném hết rau hết trứng bọn họn lại ném những khúc củi những viên đá họ lượm được ở ven đường, tôi quoằn quoại nằm giữa chiến trường chịu trận ấy." Có việc gì vậy, nào tránh ra "Đó là giọng của một đám gồm 4 người, 1 cô gái cầm 1 chiếc trượng có đính viên ngọc màu đỏ ở đầu trượng, 1 cô bé trông đáng yêu tay không cầm gì ngoài 1 quyển sách có trang trí hoa văn ma mị bên hông còn đeo 1 chiếc túi hình thỏ, 1 thanh niên tay cầm khiên được khảm ngọc , người cuối cùng mặc bộ đồ đỏ tay cầm thanh khiếm sắt chuôi kiếm có đính 1 viên ngọc thạch. Theo cách ăn mặc của chúng cùng vũ khí trên tay hẳn là mạo hiểm nhân, đám người đó gương mặt sát khí chen qua đám đông đi vào trongChủ gian hàng lúc nãy liền bức tới trước mặt đám người đó"Là mạo hiểm nhân sao may quá có các ngài ở đây rồi, các ngài hãy mau bắt lấy con ma nhân này giúp chúng tôi với"Chủ gian hàng vẻ mặt đầy khẩn khoản tay còn chắp lại cầu xinđám người đó liền tiến lên phía trước người mặc áo đỏ tay cầm 1 thanh kiếm sắt chắc là tên cầm đầu, hắn tiến tới trước mặt tôi. Chân không biết có phải là cố tình dẫm lên chiếc bánh bao mà tôi mới cắn đúng 1 miếng, tôi đau lòng với tay tới phía chiếc bánh bao đang nằm dưới chân hắn, toàn thân run rẫy ánh mắt hắn nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống . " Là con ma nhân này à "Hắn nheo chân mày nhìn kĩ càng tôiCô gái cầm trượng bước tới gần hắn " Thật rắc rối mà, đã gấp rồi còn gặp chuyện này, này anh mau giải quyết đống phiền phức này đi"Cô gái này tỏ ý phiền hà gương mặt rất bực bội, tay khua khua về phía hắn Hắn nhìn kĩ tôi một lần nữa " Con ma nhân này còn nhỏ giết nó thì ác đức quá, thôi cứ bán cho bọn buôn nô lệ khiếm chút đỉnh vậy "Hắn sắc lạnh nhìn tôi khiến tôi sợ hãi tôi cố sức gượng dậy toan bỏ chạy nhưng vừa đi được 1 bước đã bị hắn túm lấy cổ áo nhấc bổng lên trời, tôi cố sức dẫy dụa. "Muốn chạy sao, ta không có thời gian chơi đùa với ngươi đâu"Hắn vác tôi lên vai rồi dẫn theo 3 người kia đi Tôi run rẫy trên vai hắn " Xin ..xin anh tha..tha"Tôi gắng sức vừa run sợ vừa cố dùng chút hơi tàn nói ra câu đóhắn lườm sang tôi 1 lúc "Tha ngươi, bọn ta không có khái niệm tha cho ma nhân bao giờ "Hắn thốt ra 1 câu thật nhẫn tâm, chắc hẳn cũng đã rất nhiều ma nhân bị hắn giết một cách tàn nhẫn, giống như cách mà tên xăm nửa mặt đã làm với miêu, cứ nghĩ tới nó tôi lại sợ, nếu tôi bị như vậy thì tôi không chịu được mất, tôi lại run lên xám mặt. "Làm..làm..ơn"Tôi gắng sức cầu xin hắn hi vọng hắn có thể hồi tâm chuyển ý Lần này hắn nhìn sang tôi ánh mắt có vẻ đã mềm lòng, có lẽ hắn sẽ đổi ý tha cho tôi chăng " Này này ánh mắt đó là sao hả, định mềm lòng sao nhớ lại bọn chúng đã làm gì đi đừng để mắc phải sai lầm nào để lại phải hối hận" Giọng đó là từ chàng trai cầm khiên ở phía sau, gương mặt hắn trông không hề hung tợn nhưng sao lại nhẫn tâm như vậy chứ Tên cầm đao liền nhắm mắt lại 1 lúc, rồi ánh mắt lại trở nên sắc bén vô cảm, tôi tuyệt vọng cố vùng vẫy trên vai hắn nhưng càng vùng vẫy hắn càng túm chặt hắn nắm đến đỗi xương tôi như muốn vỡ ra, đau đớn tôi la hét, đám người đó không kẻ nào quan