Editor: Cao Hàn Thần (Choy Shinhwa)
Mộc Thủy Vân cụp mắt, Hồn Nghiệp Kiếm trong tay toả ra hào quang, kiếm khí đột nhiên phóng ra, trăm chuỗi kinh văn giống như xiềng xích hướng nam tử bay đi.
Nam tử khiếp sợ lùi về sau, cấp tốc vận chuyển đan điền, đem khí tức toàn thân triệt để ngưng tụ trong tay, ầm một tiếng, hắc hỏa diễm tập cuốn nửa bầu trời.
Vân Ngũ Châu lập tức trừng mắt, hai tên tiểu bối này lại đánh nữa, quả là không để hắn vào mắt!
Một vệt sáng tím quất tới, hai người cả kinh, Mộc Thủy Vân tung kiếm lùi về sau, nam tử lại không kịp phản ứng.
Phịch một tiếng! Ánh tím oanh kích ở trên người nam tử, trong nháy mắt đánh bay hắn, cùng ngôi sao lóe sáng phía chân trời xa xôi kia làm bạn.
Mộc Thủy Vân ổn định thân thể, trong lòng thở dài một tiếng, bị Vân Ngũ Châu phát hiện, nàng muốn đi cũng rất khó.
Ba quang ảnh dừng ở đối diện, lẳng lặng lơ lửng giữa không trung.
Vân Ngũ Châu nhìn dung nhan sạch sẽ của Mộc Thủy Vân, càng thêm thán phục, lúc nãy cách xa nên không thấy rõ. Có điều tu vi tiên cấp có thể nhìn thấy tình cảnh xa vạn dặm, chủ yếu là hắn có muốn xem hay không, nhưng khi nhìn gần, lại là một cảm giác khác.
"Ngươi chính là Túc chủ Huyết Phật châu à? Sao ngươi sẽ xuất hiện ở Dược Tiên Cốc?" Lâm Pháp hỏi, hắn từ trước đến giờ luôn luôn trực thoại*, lúc nãy tạo thành náo động rất lớn, nhưng giờ khắc này đã yên tĩnh lại, nơi này cũng chỉ có bốn người bọn họ.
*nói thẳng
Mộc Thủy Vân cũng lơ lửng trên không, mỉm cười nói: "Dược Tiên Cốc chính là nơi trị bệnh cứu người, tiểu nữ tử tới đây, đương nhiên là cầu y."
Chúc Thu Nguyệt dao động, lão Lâm hỏi hai vấn đề nhưng cô gái này không nói chuyện của Huyết Phật châu, điều này nói rõ sự phòng bị trong lòng nàng rất nặng.
"Ngươi đến cầu y? Chẳng lẽ cơ thể cô nương có ẩn tật? Bổn cốc chủ không thấy thế." Hai mắt Vân Ngũ Châu rất tinh lượng, muốn lừa dối qua ải của hắn, tuyệt đối không thể, mục đích nàng tới đây, không hẳn là cầu y.
"Cốc chủ!" Huyền Sâm thở hồng hộc chạy tới, quần áo có chút xộc xệch, rõ ràng là mới ngủ dậy, sau đó thức tỉnh chạy tới đây.
Hắn đã quên sự tình hòa thượng kia bàn giao, lúc này mới vội vàng chạy đến, mũi chân đạp xuống bay lên đỉnh ngọn núi, đưa lên một phong thư: "Đây là thư cao tăng Kinh Luân Tự nhờ đệ tử đưa cho ngài, vị cao tăng kia đến cùng vị cô nương này."
"Sao không nói sớm." Vân Ngũ Châu nhíu mày không vui, cầm lấy thư, mở ra xem, cả kinh: "Hỗn Nguyên tà khí!"
"Hỗn Nguyên tà khí cái gì?" Lâm Pháp ở bên cạnh hiếu kỳ nhìn sang.
Vân Ngũ Châu liền đưa thư cho hắn, đồng thời đưa mắt chuyển qua Mộc Thủy Vân: "Nguyên lai các ngươi tới đây, thật sự là vì cầu y. Dược Tiên Cốc gần nhất phải tổ chức đại hội luyện đan, bổn Cốc chủ mấy ngày gần đây vì chuyện này, phi thường bận rộn. Có điều Dịch Tâm đã nhờ vả, ta có thể đáp ứng cứu trị vị cô nương kia, nhưng phải sau mười ngày mới được."
Ánh mắt Mộc Thủy Vân tối sầm lại, nói: "Đại hội luyện đan ba ngày sau mới cử hành, mạng người quan trọng hơn, ta nghĩ Vân cốc chủ dù bận rộn cũng sẽ không đem sinh mệnh vô tội ra đùa giỡn. Không bằng tối nay, Vân cốc chủ hãy cứu bằng hữu của ta đi."
"Đêm nay không được, bổn Cốc chủ nói, mười ngày sau là mười ngày sau. Không có bất kỳ người nào có thể phân phó bổn Cốc chủ làm việc, cho dù Dịch Tâm ở đây, cũng không làm gì được. Tiểu nha đầu, nếu ngươi cứ lấy thái độ này nói chuyện với bổn Cốc chủ, có tin ta sẽ không nể mặt Dịch Tâm không?" Vân Ngũ Châu hai tay ôm ngực, hắn chính là muốn nhìn một chút cô gái này có biện pháp gì có thể làm cho hắn thay đổi quyết định.
Lâm Pháp và Chúc Thu Nguyệt bất động thanh sắc liếc mắt nhìn nhau, Vân Ngũ Châu thật sự cùng tên tiểu bối này đôi co, lúc này có cứu người hay không thì chỉ là việc phụ, hắn chính là đối với cô gái này lần đầu tiên tỏ thái độ a.
"Ngoại trừ Dịch Tâm phương trượng, ngươi càng sẽ quan tâm một chuyện." Mộc Thủy Vân cười nhạt, thấy Vân Ngũ Châu hơi kinh ngạc, liền chậm rãi nói: "Phần thưởng của đại hội luyện đan, là Linh hồn nguyên châu."
"Cái gì?" Vân Ngũ Châu giật mình, sao nàng biết được chuyện Linh hồn nguyên châu?
Lâm Pháp và Chúc Thu Nguyệt nhìn nhau, xem ra, cô gái này không đơn giản như bọn họ nghĩ.
Vân Ngũ Châu suy nghĩ trong chốc lát, ánh mắt thâm thúy quan sát Mộc Thủy Vân, đột nhiên cười nói: "Liên quan với Linh châu, cô nương có cao kiến gì không?"
Mộc Thủy Vân mỉm cười: "Cao kiến thì không dám, nhưng ta muốn cùng Vân cốc chủ đàm luận một điều kiện. Linh hồn nguyên châu là bảo bối viễn cổ, nên uy lực của nó không thể khinh thường. Vân cốc chủ muốn có được nó cũng phi thường khó khăn mới mời hai vị tiên tôn đến đây giúp đỡ, ta nói chính xác không nào?"
Lâm Pháp và Chúc Thu Nguyệt chấn động, uy lực của Linh hồn nguyên châu, bọn họ chưa có nếm thử, nhưng mục đích Vân Ngũ Châu gọi bọn họ tới, một trong số đó chính là làm giám khảo ở đại hội luyện đan, thứ hai chính là mở phong ấn Linh hồn nguyên châu ra, lấy được Linh châu.
Tất cả những thứ này đều đang bí mật tiến hành, cô gái này làm sao mà biết được? Lẽ nào nàng có Thấu Tâm Thuật* sao?
*thuật đọc tâm
Ánh mắt Vân Ngũ Châu âm trầm, chuyện của Linh châu vốn không ai biết, hắn cũng chỉ là ba năm trước vô ý phát hiện ra. Hôm đó mưa sấm đan xen, sau núi rung động, hào quang bảy màu hiện ra, nhưng trong nháy mắt lại ẩn nấp đi.
Lúc đó hắn đang ở sau núi tu luyện thì vô tình nhìn thấy Linh châu phóng xạ quang hoa, liền chạy đi điều tra. Hắn còn nhớ tình cảnh lúc ấy khủng khiếp cỡ nào.
Đó là một đoàn sáng bảy màu rực rỡ, một viên bảo châu được sương mù khói bụi bao quanh. Đáng tiếc hạt châu này vững chắc khắc vào vách đá, vách đá này lại là mạch máu của cả Dược Tiên Cốc, tương đương với long mạch của hoàng thành, nếu dùng tiên lực mạnh mẽ oanh kích, e sợ toàn bộ Dược Tiên Cốc đều sẽ bị phá hủy chỉ trong một ngày.
Hắn bất đắc dĩ chỉ có thể phong ấn lại, mỗi ngày phái đệ tử trông coi, bảo toàn bí mật này.
Đồng thời, hắn phát thiệp mời đại