Hải viên lịch ngày 3 tháng 7 năm 1514, trên con đường mòn của đảo Conomi, có một đứa bé khoảng chín tuổi đang chạy về phía làng Cocoyashi, hắn có một mái tóc màu vàng kim, mặc một cái áo thun cụt tay màu trắng và cái quần màu đen, bên hông đeo một thanh tanto dài 15cm, trên tay nắm lấy hai cái tsuba tròn có hoa văn đẹp mắt, trên cổ hắn có một sợi dây chuyền làm bằng gân thỏ, mặt dây chuyền cũng là một cái tsuba nhìn giống như hai cái trên tay hắn, đứa bé này chính là Isora, còn ba cái tsuba kia là do hắn tự rèn, bây giờ hắn đang đến nhà Bellemere để mua cam, sẵn tiện tặng cho Nami và Nojiko mỗi người một cái tsuba.
Bảy năm qua Isora đã học xong bản lĩnh rèn đúc của ông Jiro, ngoại trừ việc sức khỏe không theo kịp ông Jiro ra thì không còn vấn đề gì khác, bây giờ nếu có người đến nhờ rèn nông cụ thì cơ bản đều là do hắn làm.
Mấy năm qua hắn cũng thường xuyên tập luyện theo yêu cầu của Garuda Goro, từ lúc bắt đầu mỗi ngày làm một trăm cái hít đất, đấm thẳng một trăm cái, vung gậy gỗ một trăm lần, đến bây giờ là mỗi ngày một nghìn cái hít đất, đấm thẳng một nghìn lần và vung gậy gỗ một nghìn lần, bây giờ hắn đã mạnh hơn người thường gấp đôi nhưng Goro vẫn không cho hắn biết haki có tác dụng gì.
Isora chạy nhanh mười lăm phút thì đã đến vườn cam nhà Bellemere, hắn gõ cửa một hồi Bellemere mới ra tới, nhìn thấy hắn thì hỏi.
- Isora cháu tới đây tìm Nami hay mua cam của ta đây?
Isora cười hì hì đáp.
- Cháu tới để mua cam, sẵn tiện tìm Nojiko và Nami luôn.
Bellemere nói.
- Mua cam thì đợi ta đi hái, Nojiko ở trong nhà còn Nami thì, chắc lại đi gây chuyện ở đâu rồi.
Isora nghe vậy thì nói.
- Bellemere-san, cháu đi tìm Nami đây, chút nữa cháu sẽ quay lại.
Isora không cần hỏi cũng biết Nami đang ở trong tiệm sách của bà Haru, bởi vì Nami thích xem sách mà Bellemere không mua cho Nami nên Nami rủ hắn đi trộm sách mấy lần, bây giờ hắn cũng xem như là đồng phạm của Nami, Isora vừa đi vừa nghĩ.
- Không biết lần này Nami có bị bắt nữa không đây, mà cũng lạ thật, lần nào Nami trộm sách cũng bị bắt còn hắn trộm sách thì chưa bao giờ bị bắt gặp, không biết là tại sao.
- Nè Goro, ông biết tại sao không?
Garuda Goro nói.
- Bởi vì lão Genzo luôn đi theo Nami!
Isora vỗ tay nói.
- Đúng vậy, hèn gì lần nào Nami cũng bị ông bác Genzo...
Hắn nói còn chưa hết câu thì đã thấy ông bác Genzo xách áo Nami trở về, Isora vỗ trán một cái rồi quay đầu đi về nhà Bellemere, lần này người mở cửa là Nojiko, vừa thấy Isora nàng liền nghi hoặc hỏi.
- Isora, Nami đâu?
Isora che mặt đáp.
- Phía sau!
Nojiko nhìn ra sau hắn thì thấy ông bác Genzo đang xách áo Nami như xách một con mèo, nàng không nói gì chỉ kéo Isora vào nhà rồi đóng cửa lại.
Genzo xách Nami đi chưa đến nhà Bellemere thì đã kêu lên.
- Bellemere! Bellemere! Con mèo nhà cô lại đi ăn trộm này!
Bellemere mở cửa ra nói.
- cái gì? Anh ồn ào quá... Oh, Nami, mừng con về nhà!
Nami cười nói.
- Con về rồi đây!
Ông bác Genzo nói.
- Cô biết đây là lần thứ bao nhiêu rồi không? Cả cái làng này đều đang bàn tán về nó đấy!
Bellemere bước đến vỗ mặt Genzo hỏi.
- Thì sao chứ? Anh cũng không cần phải quá vất vả như thế đâu Gen-san. Nhỉ?
Ông bác Genzo tức giận hét lên.
- Đó là do cô quá nuông chiều có đó!
Bellemere nâng cằm Genzo lên, bước lại gần nói.
- Tôi biết rồi. Tôi chỉ đùa một chút thôi.
Sau đó Bellemere lại đưa mặt tới gần Genzo nói.
- Anh đã trả tiền cho nó rồi đúng không? Cảm ơn anh nhé, nhưng giờ tôi không còn gì nữa, lần sau tôi sẽ trả cho anh...
Lúc này Isora và nojiko đang núp sau cửa nghe lén, Isora nhìn thấy tình hình này thì nghĩ.
- Ông bác Genzo lại sắp dính chiêu rồi!
Sau đó hắn quay người kéo Nojiko đi vào trong, vì hắn biết con nít như bọn hắn không nên nghe mấy câu kế tiếp, hắn kéo Nojiko đi ra ngoài vườn quýt mới buông tay, Nojiko hỏi.
- Nè Isora, sao cậu lại kéo tớ vào đây?
Isora nói.
- Đó là chuyện người lớn! Nghe làm gì?
Nói xong Isora lấy ra một cái tsuba đưa cho Nojiko nói.
- Cho cậu! Chút nữa tớ sẽ cho Nami một cái, đây là kỷ vật tình bạn của chúng ta!
- Cậu lấy sợi dây đeo lên giống như tớ này.
Isora chỉ lên sợi dây trên cổ, sau khi hắn nói xong thì đột nhiên nghe thấy tiếng cười của Bellemere và Nami.
Năm phút sau...
Nami ôm đầu đứng ở nơi đó, Bellemere nhìn nói.
- Nếu con còn tái phạm, ta sẽ đánh nát mông.
Nami nghe vậy thì vội vàng nói.
- Con xin lỗi! Nhưng con thật sự cần quyển sách đó!
Bellemere hỏi.
- Nếu con cần thì sao không nói cho ta biết chứ?
Nami cúi đầu xuống nói.
- Dù con nói thì mẹ cũng sẽ không mua...
Bellemere nói.
- Ta sẽ mua! Chúng ta còn một ít tiền từ mua cam trước.
Nami ngẩng đầu lên.
- Nhưng mọi người trong làng đều nói là năm nay tất cả vườn cam đều được mùa, nên vó lẽ nhà chúng ta sẽ không bán được cam.
Bellemere vô lực nói.
- Con nghĩ nhiều thật đấy.
Đúng lúc này Nojiko lại nói.
- Nami, em thật là vụng về! Nếu là chị và Isora, thì sẽ không có ai phát hiện cả!
Isora vừa nghe câu trước đã cảm thấy không ổn, nên nhẹ nhàng đi ra ngoài, nhưng không đợi hắn đi tới cửa thì Bellemere đã nói.
- Isora, đi đâu đó.
Hai phút sau...
Ba người Isora, Nojiko và Nami ôm đầu đứng xếp hàng ở đó nghe Bellemere nói.
- Nghe này ba đứa, dù sao thì ăn trộm cũng là việc xấu, cho nên từ nay không có phép ba đứa ăn trộm! Nghe rõ chưa?
Ba người đồng thanh hô.
- Rõ rồi Bellemere-san!
Sau đó Bellemere lại cười nói.
- Nhưng phải công nhận là... Bản đồ mà Nami vẽ nhìn rất thú vị.
Sau đó Bellemere cầm một tấm bản đồ lên nói.
- Sau khi học vẽ bản đồ hàng hải xong, ta thấy con nên học vẽ bản đồ địa lý.
Nojiko bước đến gần Bellemere nhìn vào tấm bản đồ hỏi.
- Đây là bản đồ của hòn đảo này đúng không ạ?
Bellemere vuốt đầu Nami nói.
- Chắc là không ai tin rằng con có thể vẽ một tấm bản đồ như vầy đâu Nami.
Nami cười nói.
- Con đang họcc kiến thức về hàng hải!
Bellemere bất ngờ hỏi.
- Cả kiến thức về hàng hải sao?
Nojiko nói.
- Đó là ước mơ của Nami mà.
Nami vô cùng tự tin nói.
- Con sẽ đi khắp thế giới bằng kỹ năng hàng hải của mình! Sau đó, con sẽ vẽ một tấm bản đồ thế giới có tất cả những nơi con đã đi qua!
Bellemere mỉm cười hỏi.
- Vậy, tấm bản đồ này là bước đầu tiền để con hoàn thành ước mơ, đúng không?
Bellemere dùng hai tay đưa tấm bản đồ lên cao nói.
- Bản đồ thế giới sao? Nami, ta chắc rằng một ngày nào đó, ước mơ của con sẽ thành sự thật.
Isora cảm thấy bản thân mình quá thừa thãi, nên hắn nhanh chóng lấy cam rồi đi về.
Isora đang đi vào làng Cocoyashi, hắn muốn vào tiệm sách của bà Haru để tìm quyển sách nói về bảo kiếm, nhưng khi hắn vừa đi tới nhà ông bác Genzo thì bầu trời đột nhiên tối lại, sau đó là một cơn mưa trút xuống, đúng lúc hắn không biết phải làm sao thì ông bác Genzo đi ra kêu hắn vào trú mưa.
Sau khi hắn vào nhà ông bác Genzo khoảng mười mấy phút thì Nami cũng đi vào, lúc này trên mặt Nami đầy nước mắt, đầu tóc thì ướt đẫm, Isora thấy vậy thì đi lên hỏi.
- Nami, cậu có sao không? Sao lại khóc?
Ông bác Genzo nhanh chân đi vào lấy một cái khăn ra nói.
- Nami, mau vào trong ngồi, ở ngoài này lạnh lắm.
Nami vừa lau mắt vừa đi vào trong, cả Isora và ông bác Genzo đều cố gắn hỏi nàng xem xảy ra chuyện gì, hỏi mãi Nami mới nói là
Bellemere không cần nàng nữa nên nàng bỏ nhà ra đi, ông bác Genzo và Isora nhìn nhau một cái rồi cùng cười lớn, ông bác Genzo vừa lau tóc cho Nami vừa đùa.
- Hà Ha ha ha ha, vậy ra, chạy từ ngoài làng