Trong phòng, Phong Vân thu liễm khí tức Kiếm Đạo của bản thân lại.
Cho đến lúc đó, có lẽ hắn có thể lĩnh ngộ đến Kiếm chi ý cảnh, cũng chính là loại Kiếm ý tồn tại trong truyền thuyết đó.
Nếu có thể lĩnh ngộ được kiếm ý, đến lúc đó bất kỳ võ giả nào sử dụng kiếm khi gặp được hắn, thì giống như thần tử gặp được Hoàng Đế, trời sinh đã thấp hơn hắn một đoạn.
Bên ngoài.
Cuối cùng bọn người Lâm Nam cũng không có tới tìm Phong Vân để hỏi thăm, có phải là Phong Vân hay không, bọn họ không thể dò xét.
Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Có thể lên làm gia chủ, tự nhiên không phải loại người cổ hủ.
. ..
Ngày hôm sau.
Phong Vân dậy thật sớm, cùng Lâm Nam Thiên và ba vị khách khanh đi ra cứ địa, hướng về đường mậu dịch cứ địa Tử Dương và cứ địa Tinh Diệu mà đi.
Cái gọi là đường mậu dịch, kỳ thật chỉ là một con đường không quá rõ ràng mà thôi.
Mà những nhóm võ giả tông sư cùng Tiên Thiên đả thông con đường này, chỉ là muốn loại bỏ những hung thú cao cấp mà thôi.
Nhưng mà hung thú dưới cấp 7 vẫn còn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho nên lui tới hai cứ địa này, võ giả nhất định phải có thực lực Cao Cấp mới đi được.
Toàn bộ cứ địa Tinh Diệu, thế lực có được thực lực bực này cũng không nhiều lắm.
Lâm gia trong thế lực đông đảo miễn cưỡng có thể xem như loại trung đẳng.
"Tiểu đội Bạo Phong tạm thời ở trong một sơn trại không xa ở cuối đường mậu dịch trong cứ điểm này."
Trên đường đi Lâm Nam Thiên giải thích cho Phong Vân.
Phong Vân bất ngờ gật gật đầu, giả bộ như đang lắng nghe, kỳ thật trong thâm tâm ý thức của hắn sớm đã khiêu chiếu với những hình chiếu kia.
. ..
Tốn chừng nửa ngày Phong Vân và bọn người Lâm Nam Thiên đã đi tới sâu bên trong rừng rậm cạnh đường mậu dịch.
Trên đường chém giết rất nhiều hung thú, rất nhanh lờ mờ xuất hiện trước mặt bọn họ là một sơn trại trên một ngọn núi.
"Căn cứ tin tức có được tiểu đội Bạo Phong đang ở bên trong, đám gia hỏa này xem đây là chỗ ở tạm thời nên thiết lập rất nhiều cạm bẫy, cho dù là võ giả Cao Cấp cũng khó mà tiếp cận được."
Lâm Nam Thiên trầm giọng nói.
Phong Vân nhìn sơn trại trước mắt, tuy rằng không khí phái lắm, nhưng mà nếu muốn kiến tạo xây dựng ở địa phương dã ngoại như thế này, chỉ dựa vào tiểu đội Bạo Phong, muốn làm được đến thế này cũng không dễ dàng gì.
"Cứ điểm này của bọn họ phòng thủ rất kiên cố, hơn nữa còn có rất nhiều cạm bẫy, lúc trước có mấy nhóm võ giả trước sau tới tấn công cũng không xông vào được."
Lâm Nam Thiên nhìn mấy người bên cạnh mở miệng nói: "Ta đề nghị ở bên chờ bọn họ chủ động đi ra, sau đó giết làm cho bọn hắn trở tay không kịp."
"Tán thành."
Ba vị khách khanh kia gật đầu nói.,
Nhưng mà, đúng lúc đó, Phong Vân lại đột nhiên bước ra trực tiếp đi về sơn trại kia.
"Phong Vân!"
Lâm Nam Thiên và ba vị khách khanh thấy một màn như vậy thì cực kỳ hoảng sợ, muốn ngăn cản, nhưng mà tốc độ của Phong Vân quá nhanh, nhẹ nhàng lướt qua đã cách xa vài trăm mét đi đến trước trại trên núi kia.
Lúc này trên tường thành sơn trại bỗng nhiên xuất hiện một số cửa động nhỏ.
"Hưu!" "Hưu!" "Hưu!" . ..
Một giây sau, chỉ thấy từ trong những cửa động nhỏ đó bắn ra vô số mũi tên đuôi lông vũ bay đầy trời, rậm rạp chằng chịt giống như trời mưa, trong khoảnh khắc đã bao phủ Phong Vân, làm cho hắn không có chỗ nào có thể trốn được.
Xong! !
Bọn người Lâm Nam Thiên ở xa xa thấy một màn như vậy, trong nội tâm lại không đành lòng nhìn nữa, phảng phất đã đoán được tình cảnh Phong Vân sẽ bị bắn thành con nhím.
Bất quá đúng lúc này khí thế trên người Phong Vân bỗng nhiên bạo phát, phát ra hào quang kim sắc và đỏ thẫm đan xen lưu chuyển vào nhau.
Tên đuôi lông vũ chằng chịt rậm rạp rơi vào trên người Phong Vân trực tiếp bị bắn ra, hoặc đứt gãy, hoặc văng tung tóe,