Ta Vẫn Còn Thương Nhớ Mà Người Đã Thờ Ơ

Chương 27


trước sau


Ta cắn răng chịu đựng, không dám nói thêm câu gì nữa. Thuần tần hành hạ ta chán chê mới kêu người bôi thuốc cho ta. Thanh tần không hài lòng hỏi:

- Thuần tỷ, việc gì phải bôi thuốc cho ả?

Thuần tần tủm tỉm hỏi lại:

- Không bôi thuốc cho ả, để ả ốm lăn ra đấy, ngày mai chúng ta lấy gì làm thú vui?

Thanh tần thích chí cười khúc khích. Nàng vứt xuống đất một bộ váy mới, kêu ta thay đồ rồi cao hứng nói:

- Sướng nhất Vô Tư nha! Riêng ngày hôm nay đã được bổn cung ban cho hai bộ đồ mới. Cung nữ trong cung này nào có ai diêm dúa như ngươi?

Cung nữ của Thanh tần kính cẩn nhắc nhở:

- Dù sao thì ả cũng có nhan sắc, nương nương nên ban cho ả quần áo tối màu vẫn hơn. Để ả mặc đồ lộng lẫy quá, chỉ sợ sẽ khiến Hoàng thượng chú ý.

Thuần tần cười khẩy bảo:

- Bổn cung cứ ngỡ Mỹ tần là người đàn bà đẹp nhất trong cung, ai ngờ cung nữ này còn diễm lệ gấp bội phần nàng ta. Vẻ đẹp của ả đúng là bách niên nan ngộ. Nhưng Hoàng thượng của chúng ta là minh quân, người không dễ dàng bị mê hoặc bởi nhan sắc đâu. Bằng không, người đã lập ả lên làm phi từ lâu rồi.

- Thuần tỷ nói chí phải. Cái nết đánh chết cái đẹp đó nha! Hoàng thượng chỉ thích những người phụ nữ thanh thuần như tỷ muội chúng ta thôi.

Cung nữ của Thuần tần nịnh nọt:

- Hai vị nương nương hồn nhiên, ngây thơ, lương thiện, thanh thuần, đàn ông ai mà không mê cho được?

Thanh tần buột miệng thắc mắc:

- Thuần tỷ! Hoàng thượng rõ ràng mê đắm chúng ta, vậy tại sao tới tận bây giờ... người vẫn chưa...

Thuần tần liếc mắt lườm Thanh tần rõ ghê khiến Thanh tần không dám nói tiếp nữa. Thuần tần an ủi nàng:


- Có lẽ Hoàng thượng thương chúng ta còn nhỏ.

- Ở Nam Châu, nhiều người đàn bà ở độ tuổi mười tám như tỷ muội chúng ta đã có mấy đứa con rồi. Vậy mà Hoàng thượng vẫn thương xót chúng ta.

- Chúng ta là trân bảo của Hoàng thượng, người không xót chúng ta thì xót ai?

- Hoàng thượng quả thực quá tốt nha! Nhưng muội vẫn mong mau chóng sang tuổi mười chín như Hiền phi. Nghe nói Hoàng thượng từng sủng hạnh tứ phi, trong đó có nàng ta. Ôi chao! Ghen tị chết đi được. Hoàng thượng đẹp hồn điên phách đảo, chỉ cần đứng gần người thôi tim muội đã như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.

- Tỷ thì lại ấn tượng với tài năng của Hoàng thượng. Năm xưa, nếu người không uy dũng thì làm sao bảo vệ được thành Nam Châu? Quê hương chúng ta phồn vinh như ngày hôm nay đều nhờ vào người. Tỷ nguyện cả đời này thuần khiết như đoá sen trắng, nhu mì hiền dịu sánh bước bên người.

Ôi chao ôi! Ta nghe hai vị nương nương nói chuyện mà ngứa hết cả người. Buổi đêm, nằm yên thân trên giường rồi, vô tình nhớ lại cuộc đối thoại đó, ta vẫn thấy bực bội. Ta vùng dậy, chợt phát hiện có người đang ở trong phòng mình. Tối quá, ta không nhìn rõ mặt người ta. Nhưng mùi hương này thì không lẫn đi đâu được. Ta vội vàng quỳ xuống hành lễ:

- Nô tì thỉnh an Hoàng thượng.

Người kia nhàn nhạt nói:

- Miễn lễ.

Ta đứng dậy, tò mò hỏi:

- Hoàng thượng! Nửa đêm nửa hôm, người đi đâu vậy?

- Trẫm đi dạo.

Hoàng thượng trả lời trơn tru, không hề bị vấp. Ta bật cười hỏi chàng:

- Đi dạo quanh phòng nô tì sao?

- Hoàng cung có nơi nào không phải của trẫm? Đi đâu là quyền của trẫm!

Ta thắp cây nến thơm. Ánh sáng dịu nhẹ hắt lên gương mặt anh tuấn của chàng. Ta cho dù đã nhìn ngắm gương mặt này cả vạn lần rồi nhưng hiện tại, trái tim vẫn đập thảng thốt. Ta chìa lòng bàn tay phải của mình ra, bối rối hỏi chàng:

- Những ngày nô tì mới vào cung... Hoàng thượng có phải nhân lúc đi dạo đã tiện thể bôi thuốc và thay băng cho nô tì hay không?

- Trẫm đâu có rảnh.

- Vậy ai là người đã làm việc đó?

- Ai làm thì ngươi đi mà hỏi người ta chứ.

- Nô tì đã hỏi, nhưng người ta không chịu thừa nhận.

Ta đanh thép nói. Hoàng thượng đánh trống lảng hỏi:

- Váy mới sao?

- Dạ, là Thanh tần ban cho nô tì.

- Thuần tần thì sao? Nàng ta đối với ngươi như nào?

Ta thực sự rất muốn gọi thật to cái tên Vô Ưu rồi mách với chàng rằng bọn họ ăn hiếp ta. Nhưng ta... còn có thể gọi cái tên đó sao? Chàng liệu có tin tưởng ta hơn phi tần của mình hay không? Ta hiện tại đâu phải là Tứ Tứ của chàng nữa. Ta chỉ đơn giản là một con nô tì hèn mọn thôi. Ta ngậm đắng nói:

- Thuần tần rất tốt ạ.

Hoàng thượng gật đầu bảo:

- Các cung nữ đều khen hai nàng phóng khoáng. Ai cũng thích được đến Thanh Thuần cung phục vụ.

- Dạ.

- Thanh tần và Thuần tần là tỷ muội kết nghĩa, quê ở Nam Châu. Năm xưa, trẫm cài ba nội gián vào quân địch, chỉ có hai nàng sống sót trở về. Trẫm vì vậy mà phong hai nàng làm tần.

Ta ghét hai nàng nên lạnh lùng bảo:


- Hoàng thượng không cần phải giải thích việc chọn phi tần của người cho nô tì. Hoàng thượng là quân vương của một nước, cho dù người lựa chọn các nàng bởi vì thương nhớ cũng là chuyện hết sức bình thường.

Hoàng thượng giận dữ hỏi ta:

- Trẫm thương nhớ người khác, đối với ngươi là chuyện bình thường đến vậy sao?

- Nô tì là thứ đàn bà nhân cách thấp hèn, dẫu cảm thấy không bình thường cũng chẳng dám ý kiến.

- Vẫn để tâm lời nói của trẫm ư?

Ta bĩu môi, ngúng nguẩy quay mặt đi. Hoàng thượng đi tới bên ta, gõ gõ vào bả vai ta. Ta không thèm quay lại nhìn chàng. Chàng áp tay lên gò má ta, nhỏ nhẹ hỏi:

- Tủi thân à?

Ta trả treo:

- Ứ thèm.

Hoàng thượng vỗ nhẹ vào má ta, chậm rãi nói:

- Vậy thì tốt. Nghỉ ngơi sớm đi!

Chàng thở dài rời đi. Lòng ta chợt trùng xuống. Ta vô thức chạy theo chàng. Chàng nhíu mày hỏi:

- Có chuyện gì à?

Ta ấp úng chữa thẹn:

- Đêm muộn... Hoàng thượng... là... thân trai... đi một mình... nguy hiểm... lắm.... để... để... nô tì... tiễn người về Tuệ Long điện.

Hoàng thượng cười vang. Chàng gật gù bảo:

- Công nhận, trẫm dẫu sao cũng là phận đàn ông liễu yếu đào tơ, đâu thể đi một mình trong đêm tối. Thôi thì nhờ cả vào ngươi!

Ta cầm theo chiếc đèn lồng, lăng xăng đi đằng trước dẫn

đường cho chàng. Chàng đi ngay đằng sau ta. Thi thoảng, ta quay lại nhìn trộm chàng, cái dáng đi oai phong kia quả thực khiến người ta xao xuyến mà. Gần tới Tuệ Long điện, chàng đột ngột nắm tay ta. Ta giật bắn người. Chàng thì vẫn bình thản nói:

- Tối quá. Trẫm sợ vấp.

Ta ngây ngô hỏi:

- Bẩm Hoàng thượng, đèn lồng không đủ sáng ư?

Chàng cúi xuống thổi tắt chiếc đèn lồng ta đang cầm rồi thản nhiên nói:

- Đèn lồng tắt rồi.

Xung quanh Tuệ Long điện treo rất nhiều đèn lồng nên không có chuyện tối đến mức bị vấp. Cơ mà, ta mặc kệ, không thèm vặn vẹo chàng. Ta quẳng luôn chiếc đèn lồng qua một bên, hí hửng hùa theo:

- Dạ, chắc tại gió to quá!

Hoàng thượng chẹp miệng bảo:

- Ừ. Đang yên đang lành lại có gió to, bất tiện ghê!

- Vâng ạ, quả đúng là rất bất tiện.

- Cần phải có giải pháp cho sự bất tiện này.

Chàng đề xuất. Ta ấp úng hỏi:

- Như... như... nào... ạ?


Giải pháp của chàng chính là siết chặt tay ta rồi lôi ta đi theo chàng. Trái tim ta khẽ nhảy nhót, không gian như ngưng đọng, chỉ có tiếng gió du dương nghe như tiếng sáo trúc. Lòng ta man mát, nhưng tay ta vã mồ hôi liên tục. Ta xấu hổ, định giật tay ra. Ngặt nỗi, chàng không chịu. Chàng cầm tay ta, chà chà lên áo chàng. Ta cười ngọt. Nhờ có khoảnh khắc này, ta cảm thấy cuộc sống trong cung bớt bí bách hơn. Chỉ là, gương mặt chàng gợi nhớ về Uy Vũ. Ta ở nơi đây, không ngày nào là không thương nhớ hắn. Những gáo nước lạnh hắt vào người hay giấm chua thấm qua vết thương trên lưng cũng không khiến ta khổ sở bằng nỗi nhớ con trai mình.

Rằm tháng Mười năm Nhâm Thân, Uy Vũ tròn hai tuổi. Trước đó, ta đã xin Giao Quỳnh tỷ cho mình về Sơn Nam mấy ngày nhưng không được phê duyệt. Tâm trạng ta rất tệ, còn khiến cho Thanh tần khó chịu:

- Thuần tỷ! Con ả này bữa nay bị mất hồn rồi! Muội hắt nước vào người ả mà ả chẳng có phản ứng gì sất, mặt cứ đơ như khúc gỗ. Muội chơi chả vui!

Thuần tần cười cười nói:

- Chơi bữa nay không vui thì bữa sau chơi tiếp.

- Ứ ừ! Muội muốn nhìn thấy bộ dạng nhăn nhó của ả cơ. Không khiến ả bức bối, muội không cam tâm.

- Ngoan nào! Đừng mải chơi nữa! Tối nay, Phượng Hoàng cung tổ chức đại tiệc kỷ niệm hai năm ngày Hoàng thượng và Hoàng hậu kết tóc se duyên. Chúng ta cần phải trang điểm thật lộng lẫy.

- Thuần tỷ nói phải! Ui chao! Muội hào hứng quá! Muội mặc yếm đỏ cho nổi bật nha!

- Đừng! Ngày vui của Hoàng hậu, muội chớ nên chơi trội. Chúng ta cứ mặc yếm trắng đi!

- Cũng được, trong trắng thanh thuần, Hoàng thượng nhất định sẽ rất mê đó nha!

Thanh tần phấn khởi dự đoán. Tiếc rằng, Hoàng thượng không hề xuất hiện tại bữa tiệc mà Hoàng hậu đã mất cả tháng để chuẩn bị. Ta khi mang nước thơm đến Phượng Hoàng cung đã thấy vẻ chua xót trong ánh mắt nàng, mặc dù môi nàng vẫn luôn nở nụ cười. Thái hậu có vẻ rất cáu. Người cho lính tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy Hoàng thượng đâu. Người không ngừng chỉ trích Ngọc Minh và Ngọc Trí. Bọn hắn luôn miệng phân bua:

- Thái hậu tha tội, nô tài không biết gì hết.

- Bẩm Thái Hậu, Ngọc Minh nói đúng đó ạ. Hoàng thượng đã biến mất từ canh năm rồi.

Dẫu Hoàng thượng võ công cao cường nhưng ta vẫn cảm thấy lo lắng tột độ. Những khi trong lòng bất an, linh cảm của ta thường khá chuẩn. Ta được linh tính mách bảo đi men theo con đường rải sỏi về phía Nam. Ở cuối con đường, có một cây sồi đại thụ. Cây mọc gần bức tường lớn, vượt qua bức tường này sẽ ra khỏi cung. Hàng vạn những con đom đóm tinh nghịch đều tụ tập vui đùa ở khắp các tán lá, tạo ra thứ ánh sáng lung linh huyền ảo. Có mùi rượu anh đào thơm thoang thoảng, có người ngồi trên cây cất giọng trầm ấm:

- Năm mười tuổi, trẫm hồi cung, mỗi ngày đều ngồi trên cây sồi này dõi về Sơn Nam.

Sống mũi ta cay cay. Người kia nói tiếp:

- Sơn Nam rất đẹp, nhưng không đẹp bằng nàng.

- Ngày này năm Canh Ngọ là ngày đại hôn của trẫm, cũng chính là ngày nàng đẻ con cho hắn, đặt dấu chấm hết cho câu chuyện của đôi ta.

Ta chảy nước mắt. Hoàng thượng thở dài nói:

- Trẫm tự hứa với lòng mình sẽ không dõi về Sơn Nam nữa, nhưng Sơn Nam vẫn luôn đau đáu trong tim.

Ta oà khóc. Chàng hỏi ta:

- Vô Tư! Ngươi hỏi Tứ Tứ giùm trẫm, phải chăng tim nàng bây giờ cũng đang hướng về Sơn Nam?

Ta mếu máo hỏi chàng:

- Hoàng thượng! Tứ Tứ... còn tồn tại ư?

Chàng chỉ tay vào lồng ngực của mình, gượng cười nói:

- Tứ Tứ vẫn luôn ở đây, trong tim trẫm.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện