Ấy thế nhưng, bên tai ta lại văng vẳng giọng ca ngọt như mía lùi của bà vú Giang năm xưa:
"Đêm đông Sơn Nam lạnh lẽo,
chàng men theo ánh trăng non bắt con cá rô đồng,
thiếp nương theo dấu chân chàng hái mớ rau cải xanh.
...
Đêm đông Sơn Nam lạnh lẽo,
chàng nhóm lửa, thiếp đồ xôi,
những đứa trẻ ỉ ôi tám chuyện đất trời.
...
Đêm đông Sơn Nam lạnh lẽo,
chiếc chăn bông đắp chung cả nhà
chúng ta nói cười rôm rả,
khó khăn nhọc nhằn đều tan vào hư vô..."
Cũng trong đêm đông nọ, ở Sơn Nam có hai đứa khùng vừa hí húi nướng khoai vừa thì tha thì thụt:
- Đã sang giờ Sửu rồi, sư phụ mà biết ta chưa ngủ chắc chắn ta no đòn. Vô Ưu đừng mách sư phụ nha!
- Yên tâm. Ta thà chịu đòn còn hơn để Tứ Tứ bị tổn hại.
Vô Ưu quả quyết khẳng định. Ta vui vẻ hỏi hắn:
- Sao Vô Ưu cưng chiều ta ghê thế?
- Cưng chiều thê tử là bổn phận của đấng nam nhi.
- Xi! Ai thèm làm thê tử của ngươi?
Ta làm kiêu. Vô Ưu cáu ầm ĩ:
- Không làm thê tử của ta chả nhẽ ế già?
- Sao lại ế già? Ta vẫn còn nhỏ mà đã xinh đẹp rạng ngời rồi, sau này lớn lên chỉ e nghiêng nước nghiêng thành, các công tử mang trầu cau đến ngõ xin hỏi cưới khẳng định đếm không xuể.
- Ta còn sống sờ sờ ra đây, Tứ Tứ ăn gan hùm à mà dám gả cho người khác?
Vô Ưu ghê gớm lườm ta. Ta biết điều xoa dịu hắn:
- Không. Ta còn lâu mới ăn gan hùm nhá! Ta chỉ thích ăn khoai nướng thôi!
Ta cầm que củi khều mấy củ khoai chín thơm phức đang ủ dưới đống tro bếp ra ngoài, nhưng ta còn chưa kịp chạm vào củ khoai thì Vô Ưu đã hét lên:
- Đừng! Nóng!
Ta giật nảy mình. Vô Ưu hạ giọng bảo:
- Để ta bóc vỏ khoai cho.
Nếu biết hắn chính là Tứ Hoàng tử thì ta cho dù ăn gan hùm cũng không dám để hắn bóc vỏ khoai cho mình. Ta ăn hết ba củ khoai lang nướng, cái bụng căng phình lên, hại Vô Ưu lại phải lo lắng xoa bụng cho ta. Quá khứ ngọt ngào níu ta mãi không buông, những tiếng cười hồn nhiên giòn giã gợi lại một miền ký ức xưa đầy thương nhớ. Khi những tiếng cười ấy tan dần, bên tai ta văng vẳng giọng nói hoan hỉ của Hoàng quý phi:
- Đơn muội! Rốt cuộc muội cũng tỉnh lại rồi! Muội cảm thấy trong người ra sao? Tay chân hà cớ gì lại lạnh lẽo như băng vậy? Doạ ta sợ chết khiếp!
Chắc các cung nữ và thái giám đã đưa ta vào trong phòng ngủ. Rèm đỏ thêu hoa mẫu đơn bao bọc gần hết chiếc giường xinh đẹp, chỉ vén lên một khoảng nhỏ, có lẽ là để tiện chăm sóc ta. Những chiếc bình trữ nước ấm xếp xung quanh phòng khiến ta cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Mẫu Đơn cung đìu hiu cô quạnh, vậy mà Hoàng quý phi vẫn không ngừng quan tâm đến ta, thật đáng quý! Ta cười gượng bịa chuyện:
- Chiều đông sương giăng mịt mù, muội mải chơi bên ngoài nên bị nhiễm lạnh thôi chứ không có gì nghiêm trọng đâu. Mai tỷ đừng lo nghĩ nhiều!
- Ừ, may quá! Ban nãy, Hồng Phước đến xem bệnh cho muội cũng bảo y như vậy, cơ mà ta vẫn lo. Trong các phi tần, chỉ có mỗi muội đem lại cho ta cảm giác chân thực, thật mong chúng ta có thể nương tựa vào nhau mà sống đến lúc đầu bạc răng long.
- Dạ. Mai tỷ ghé qua Mẫu Đơn cung lâu chưa?
- Cũng được gần hai canh giờ rồi. Nghe Cẩm Tú báo tin muội xỉu, ta hoảng quá, đang chén dở đĩa bún đậu mắm tôm mà cũng phải chạy ngay qua đây, còn chưa kịp chùi mép, muội thông cảm nhá!
Trung Nhất cẩn thận dặn dò:
- Đức phi rất sợ mùi mắm tôm. Hoàng quý phi tốt hơn hết vẫn nên đi chùi mép, bằng không, nhỡ gặp Đức phi giữa đường lại lớn chuyện.
Trung Nhất vừa nhắc tới Đức phi thì ba con chó cưng của nàng liền sủa inh ỏi. Ta rất sợ chó, đặc biệt là những con chó sủa vừa dài, vừa dai như con Cún Xinh. Giọng của nó chua loét, thật chẳng hiểu sao Đức phi có thể sống chung với nó cả ngày. Mặc dù hai con chó còn lại sủa dễ nghe hơn nhiều, nhưng mỗi lần chúng cất giọng là mấy con chó của Lương phi cũng hùa vào sủa góp vui, khiến ta nhức đầu hết sức. Hoàng quý phi bực bội mắng:
- Cái thứ chó cậy chủ ngang ngược gì đâu! Đi ngang qua Mẫu Đơn cung mới dám sủa lấy sủa để ra oai thế chứ, cứ thử dắt đến Tuệ Long điện xem, có mà Đức phi lại chả vội khoá mõm bọn chúng lại hết!
Cẩm Tú dẻo miệng an ủi nàng:
- Hoàng quý phi bớt giận. Đông tới buồn mênh mang, nghe tiếng chó sủa, lòng người cũng bớt hiu quạnh.
Mặc dù ta hơi khó chịu, nhưng Cẩm Tú nói không hẳn là không có lý. Mẫu Đơn cung dạo này yên ắng quá, có tiếng chó sủa âu cũng thêm náo nhiệt.
- Thì cũng đành, việc chó sủa thì cứ sủa, sủa chán thì thôi. Nào như một số kẻ được đầu thai làm kiếp người mà tối ngày la liếm rình mò bổn cung, một khi đã cắn thì cắn dai dẳng và hung hãn hơn cả con Cún Xinh!
Hoàng quý phi mỉa mai. Ta thắc mắc:
- Một số kẻ mà tỷ nhắc đến phải chăng là hai vị nương nương ở Thục Đức cung?
- Chứ còn ai vào đây nữa? Làm như ta sắp cướp cái chức Hoàng hậu đến nơi rồi, ngồi buôn chuyện ở chỗ nào là đặt điều bôi nhọ ta ở chỗ đấy. Có khi bây giờ ta đi đến nơi giải quyết những nỗi buồn khó nói, các nàng cũng sẵn sàng đi theo sau để phân tích mùi vị ấy chứ!
- Khiếp người! Mai tỷ là Hoàng quý phi, lại có sự hậu thuẫn của Đại tướng quân, hiển nhiên là người thích hợp nhất cho ngôi vị Hoàng hậu.
- Đức phi quản lý hậu cung hơn hai năm, Thục phi có công sinh Đại Công chúa, bọn họ tất nhiên cũng nghĩ mình xứng đáng làm Hoàng hậu.
- Muội hiểu. Nhưng Mai tỷ này, nhân tiện đây, muội muốn hỏi tỷ về mẩu giấy năm xưa. Có phải khi đó tỷ muốn ám chỉ Hoàng hậu chính là người sai khiến Ngân Hạnh may phượng bào để vu oan cho muội, đồng thời nàng cũng hại muội mất đi đứa con đầu lòng không?
- Không sai. Thật xin lỗi vì đến bây giờ ta mới có thể thẳng thắn với muội. Tháng Chạp năm Canh Ngọ, trong một lần say rượu, bu ta đã đến lầu xanh của Thái sư cướp bạc. Nếu không nhờ Hoàng hậu năn nỉ phụ thân nàng giữ bí mật, e rằng bu đã bị đuổi ra khỏi phủ rồi, ta cũng không sống nổi trong cung. Chuyện xấu của bu, Hoàng hậu biết mà coi như không biết, ta trong thời gian nàng còn ở nhân gian vẫn luôn sợ hãi.
- Có khi nào Mai tỷ nghĩ oan cho Hoàng hậu không? Có vẻ như nàng không hề biết muội từng bị sảy thai trước khi mang bầu Uy Vũ. Nàng còn tiết lộ cho muội việc Uy Vũ bị sinh muộn và cả việc Ngân Hạnh may phượng bào đều là kế sách của Đức phi.
- Hoàng hậu thảo mai, muội tin gì mấy lời dối gian của nàng? Có khi nàng muốn lợi dụng hận thù trong lòng muội để kéo Đức phi xuống cũng nên.
- Ban đầu, muội cũng nghĩ vậy. Nhưng Hoàng hậu trước khi rời xa hồng trần việc gì phải nói dối? Không lẽ mọi chuyện đều do một tay Đức phi sắp xếp?
- Ôi dào! Muội suy nghĩ nhiều chi cho mệt đầu? Cho dù Đức phi hại muội thì chắc chắn Hoàng hậu cũng biết. Nàng im lặng để Đức phi dương oai tác quái thì chính là đồng phạm rồi, chả tốt đẹp gì đâu.
Hoàng quý phi nói rất đúng. Hoàng hậu chưa từng thật lòng với ta, ta tốt nhất không nên bận tâm mấy lời chẳng biết thật giả như nào của nàng. Có lẽ nàng đã hại Vô Sầu, chỉ giả ngơ để lợi dụng ta trừ khử Đức phi mà thôi. Hoàng quý phi ở lại dùng bữa tối muộn với chúng ta rồi mới về. Tội nghiệp nàng, chỉ vì lo lắng cho ta mà phải để đĩa bún đậu mắm tôm dang dở ở Tuyết Mai cung. Cái món đó có sức mê hoặc ghê nhỉ? Năm xưa, cũng chỉ vì hai đĩa bún đậu mắm tôm miễn phí từ Hải Triều mà Nhị đồ đệ sẵn sàng bán đứng ta. Năm đồ đệ thân thương của ta! Các ngươi ở Sơn Nam vẫn ổn chứ? Có ngủ trương thây đến giữa trưa mới dậy không? Có biết chi tiêu tiết kiệm không? Hay cứ ra chợ là lại ăn chơi vô tội vạ rồi những hôm không có khách đến xem bói liền đào khoai sống lên gặm tạm cho qua bữa hả? Vừa ăn, vừa cười, vừa chơi chọi gà chắc vui lắm nhỉ? Chẳng bù cho ta, ở nơi hoàng cung cao lương mỹ vị đủ đầy nhưng vẫn thấy lạnh lẽo xiết bao!
- Tư tỷ! Vũ mới qua Thục Đức cung ăn một bữa tối thôi mà tỷ đã nhớ Vũ rớt nước mắt rồi ư?
Giọng Uy Vũ dễ thương hết sảy. Ta ôm hắn vào lòng, thơm nhẹ lên má hắn, phụng phịu làm nũng:
- Tưởng Uy Vũ qua đó chơi vui quên luôn Tư tỷ rồi cơ?
Uy Vũ cười cợt trêu ghẹo ta:
- Tư tỷ đoán chuẩn không thể chỉnh được. Tối nay, Đức phi tuân lệnh Thái hậu mở tiệc thết đãi phu nhân của các quan lớn, nữ nhi của bọn họ vì vậy cũng xúng xính váy áo vào cung chơi. Vũ mải ngắm các tiểu cô nương xinh đẹp, quả thực suýt thì quên Tư tỷ.
- Đồ nhăng nhít! Nói Tư tỷ nghe coi, ngươi ấn tượng với tiểu cô nương nào nhất?
- Tiểu cô