Trong suốt nửa năm qua, Phương Vân Hi luôn nỗ lực làm việc thật tốt khiến không chỉ hoàng thượng và các quan đại thần đều rất hài lòng.
Sự ủng hộ dành cho hắn càng ngày càng lớn.
Ở Phong Quốc, không phải chờ hoàng đế băng hà rồi thái tử mới được nối ngôi.
Mà chỉ cần là hoàng đế có nhu cầu muốn nghỉ ngơi, nhường vị trí lại cho thái tử vẫn có thể nhường ngôi sớm, còn bản thân làm Thái thượng hoàng ở phía sau hỗ trợ.
Phương Vân Hi rất gần gũi với hoàng đế, thường xuyên bày tỏ nguyện vọng muốn để phụ hoàng được an nghỉ tuổi già, nếu có thể thì đi du ngoạn đây đó.
Hoàng hậu tuy biết rõ ý đồ của con mình nhưng lại chẳng cách nào ngăn được.
Vân Hi bảo vệ Thiên Phàm rất kỹ.
Cho dù bà cho thuộc hạ dò tìm khắp nơi nhưng lại không có cách nào tiếp cận được.
Đại hội tỉ võ Ngũ Đại Quốc năm nay hoàng đế Phong Quốc muốn nhân cơ hội này công bố truyền lại vương vị cho Phương Vân Hi, sau đó sẽ để y chủ trì toàn bộ quá trình diễn ra Đại hội.
Chuyện này đã được thông báo rộng rãi đến toàn thể các quốc gia khác.
Diệp Thanh Vân bí mật đến Phong Quốc sớm hơn một tháng.
Bao lâu nay hắn vẫn luôn cho người thăm dò tin tức của Hà Thiên Phàm ở Phong Quốc.
Tuy không biết đích xác được nơi ở hiện giờ của Thiên Phàm nhưng vẫn có thể khoanh vùng được.
Hắn muốn nhân lúc Đại hội còn chưa bắt đầu đi tìm Thiên Phàm nói chuyện một lần.
Thiên Phàm đã rời Hoả Quốc đi gần một năm, đồng nghĩa với gần một năm qua họ không gặp mặt.
Không biết Thiên Phàm còn căm giận hắn như ngày trước không.
Hắn nhờ người thăm dò thì được biết Phương Vân Hi vẫn thường qua lại chăm sóc cho Thiên Phàm rất chu đáo.
Không biết Thiên Phàm có phải lòng hắn ta rồi không? Còn hắn, kể từ cái ngày đó, hắn chưa có hôm nào được yên giấc, nhiều đêm còn mơ thấy ác mộng.
Kể từ sau khi Thiên Phàm rời đi, tâm trạng hắn lúc nào cũng trống rỗng.
Đã bao nhiêu lần hắn gọi tên y như một thói quen mà đến bây giờ vẫn không bỏ được.
Hắn yêu Thiên Phàm nhiều hơn hắn nghĩ.
Nếu bây giờ thời gian quay ngược lại, hắn chắc chắn sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy với y.
Bây giờ mới tìm y xin lỗi, sợ rằng y không thể tha thứ cho hắn.
-----------
Phương Vân Hi rất bận rộn nhưng một tháng vẫn dành thời gian đến ở chung với Thiên Phàm vài ba ngày.
Khoảng thời gian vài ba ngày đó hai người họ luôn quấn quýt lấy nhau, trêu đùa nhau cả ngày.
Hôm nay Phương Vân Hi đến sẽ lần cuối cùng.
Hắn muốn đón Thiên Phàm về cung cùng mình.
“ Huynh còn chưa lấy được hoàng vị, đưa ta về lúc này có ổn không?”
“ Có gì mà không ổn.
Với vị thế hiện tại của ta bây giờ không kẻ nào dám phản đối ta nữa.
Ta đã chờ mãi mới đến ngày đón ngươi về cùng ta.
Ta không muốn chờ thêm nữa.”
“Không được.
Chỉ còn mấy ngày nữa Đại hội sẽ bắt đầu, cũng là lúc mà huynh được truyền ngôi.
Ta không muốn xảy ra sai sót gì.
Chúng ta đã chờ nửa năm rồi, chờ thêm vài ngày nữa không được hay sao?”
“Còn để ngươi ở ngoài ngày nào ta càng lo lắng ngày ấy.
Chỉ khi nào ngươi ở bên cạnh ta, ta mới có thể yên tâm.”
“Từ huynh cũng đi rồi, huynh lo cái gì.
Ngày mai vẫn nên trở về đi.
Khi nào Đại hội diễn ra, ta sẽ theo huynh về.”
Phương Vân Hi mỉm cười ôm lấy Thiên Phàm hôn một cái thật kêu lên môi y.
Đột nhiên sắc mặt ngưng trọng, trở nên lo lắng.
Hắn hỏi:
“Ngươi cũng biết Đại hội diễn ra cũng là lúc Diệp Thanh Vân sẽ đến đây.
Ngươi định sẽ làm gì?”
“Suốt thời gian qua ta vẫn luôn tu luyện chờ ngày phục thù.
Giờ tu vi đã thăng cấp lên Ngũ tinh đỉnh phong, lại thêm năng lực Băng cũng đã lên tới Tam tinh rồi.
So với Diệp Thanh Vân có lẽ vẫn còn thiếu một chút.
Nhưng người đã đến thì cũng nên chào hỏi, để cho hắn biết món nợ năm đó ta không bao giờ quên.”
“ Để ta giúp ngươi.
Ta cũng muốn xử tên đó lâu lắm rồi.”
“ Không được.
Đây là chuyện riêng của ta, ta muốn tự mình xử lý.
Yên tâm.
Ta biết tu vi mình chưa đủ nên sẽ chưa ra tay với hắn đâu.”
Ý Thiên Phàm đã quyết, hắn dĩ nhiên sẽ không cản.
Ban đầu hắn còn lo lắng Thiên Phàm sẽ tha thứ cho Diệp Thanh Vân và có thể vẫn còn tình cảm với y, nhưng giờ thì hắn yên tâm rồi.
Thiên Phàm lúc này đối với Diệp Thanh Vân chỉ có căm hận và muốn trả thù.
Vân Hi hôn nhẹ lên trán Thiên Phàm một cái rồi nói nhỏ: “ Vậy được.
Ta sẽ chịu khó chờ thêm mấy ngày.
Ta cũng sẽ cho người tăng cường canh gác để tên Diệp Thanh Vân đó không thể tìm thấy ngươi.”
“ Tùy huynh.”
“ Vậy trời chưa sáng, chúng ta làm thêm hiệp nữa nhé!”
Thiên Phàm lập tức giảy nãy.
“ Không.
Ta mệt rồi.
Ta muốn ngủ.
Ưm...!Buông...ưm..”
Vân Hi mặc kệ Thiên Phàm phản kháng, vừa hôn vừa đè hắn ra quyết tâm làm thêm lần nữa.
--------
Phương Vân Hi cho phân phó nhiều người giăng kết giới bảo vệ quanh khu vực mà Thiên Phàm ở.
Nhưng ngàn vạn lần hắn không ngờ tới lúc xe ngựa hắn rời đi khỏi kết giới đã tình cờ bị người của Diệp Thanh Vân bắt gặp.
Từ đó Diệp Thanh Vân tra được chính xác khu vực mà Thiên Phàm đang ở.
Diệp Thanh Vân đích thân đến tận nơi thăm dò.
Tu vi của hắn hiện tại đã thăng lên Thất tinh, so với lão tướng Hà Tranh không hề kém cạnh.
Hắn đánh bật kết giới mà Phương Vân Hi giăng ra không mấy khó khăn.
Thiên Phàm lúc này đang đứng bên ngoài tưới cây trong khoảng vườn rộng bên nhà.
Kể từ khi sống ở trạch viện này, Thiên Phàm trồng rất nhiều hoa và cây ăn quả.
Vân Hi thi thoảng cho người mang những hạt giống quý đến cho hắn trồng.
Ngày trước do không có nhiều thời gian nên hắn không hay trồng cây, nhưng từ khi chuyên tâm vào khu vườn nhỏ này hắn đã xem nó như niềm vui không thể thiếu trong cuộc sống.
Khi vườn trái cây thu hoạch, hắn hái được bao nhiêu đem cho hàng xóm và các em nhỏ bấy nhiêu.
Ngày hôm nay cũng vậy, Thiên Phàm mới thu hoạch được một giỏ táo