Soạt! Soạt! Soạt!
Xẹt! Xẹt! Xẹttttt…
…
Một sự im ắng, tĩnh mịch và tối tăm đến mức đè nén bao trùm hang động nơi Tiêu Thiên và thanh Thiết Cốt Mộc trong tay hắn là nguồn sáng, cũng như nguồn âm thanh duy nhất.
“Này Hệ Thống.”
“Tích… gì đó?”
“Đến khi nào thì ngươi mới làm xong việc của mình vậy hả? Ta bắt đầu thấy chán và ức chế cái cảm giác loay hoay không có mục đích như con ruồi không đầu này rồi đấy.”
“Tích… tâm tính như chiếc chiếu mới, một lần từng trải đều không có như vậy rồi làm sao thành đại sự được.”
“Nói thì hay lắm!” - Nhận ra Hệ Thống cố ý tránh không muốn trả lời câu hỏi của mình, Tiêu Thiên quyết định thôi không hỏi lại nữa, thay vào đó hắn chuyển sang chuyện khác: “Mà này, ta thấy Huyền Hoàng Chi Khí ở đây đậm đặc như vậy, hấp thu ngược lại là cũng không có gì sai. Nếu không chúng ta tới cái “trâu không tìm cọc thì cọc đi tìm trâu” xem sao. Ngươi thấy thế nào?”
“Tích… ý ký chủ là thay vì mò mẫm trong bóng tối đi tìm Huyền Hoàng Viêm, chúng ta sẽ ngồi xuống liều mạng hấp thu Huyền Hoàng Chi Khí tạo đối trọng với nó, để con hàng kia tự cảm thấy áp lực mà tìm tới hả?”
“Đúng vậy!”
“Tích… nước đi hay đấy, nhưng lỡ thứ tìm tới không phải “tiểu hổ” ký chủ mong muốn, mà lại là cái gì đó kinh khủng thì sao?”
“Ý ngươi nói là trong này còn tồn tại ai hay cái gì đó khác chúng ta và Huyền Hoàng Viêm à?” - Bắt được kẽ hở trong lời nói của Hệ Thống, Tiêu Thiên lập tức tiến hành khai thác: “Đó là thứ gì? Người sống hay vật chết? Thực lực ra sao? Số lượng thế nào…”
“Tích… bản Hệ Thống nói là lỡ như! Lỡ như đấy!”
Chột dạ! Chắc chắn là chột dạ! Không chột dạ hét lớn như thế làm gì!?
“Dù sao thì ta cũng không đi nữa đâu, đi nãy giờ mỏi chân rồi.” - Nói Tiêu Thiên lật tay đem Thiết Cốc Mộc cất đi, sau đó ngồi khoanh chân xuống đất: “Đằng nào xung quanh cũng không có gì nguy hiểm, tranh thủ hấp thu chút Huyền Hoàng Chi Khí khôi phục tiêu hao, nếu có thể nhất cử lưỡng tiện đột phá vài ba cảnh giới là tốt nhất.
Nhắc mới nhớ, xém chút thì quên mất mục đích ban đầu khi quyết định ra biển đi tìm Huyền Hoàng Viêm là để bản thân mạnh lên nhanh hơn. Hiện tại tìm được cái bể Thiên Địa Chi Khí này, không làm gì thì quá có lỗi với bản thân đi.”
“...”
Vốn tưởng rằng chỉ cần mình tung ra con bài tẩy mang tên “đắc nhân tâm” là sẽ đủ để khiến Hệ Thống lộ bài, hoặc ít nhất là sẽ luýnh quýnh một trận. Nhưng rồi chính Tiêu Thiên mới là người bị đắc nhân tâm ngược lại khi lão bằng hữu của hắn vậy mà… lặn mất tăm.
“Sao thế nhỉ? Chẳng lẽ vừa rồi nó thực sự chỉ muốn nói “lỡ như” thôi à?” - Trong lòng nghi hoặc không thôi, nhưng ngoài mặt Vô đại nhân vẫn làm bộ làm tịch: “ Ây da, cũng nửa tháng rồi chưa có tu luyện, nghĩ lại cũng thấy nhớ nhớ. Hiện tại… tu luyện thôiiiii…”
“...”
“Á… à… cứng rắn thế nhờ! Không nói coi như đi, dù sao ta cũng không tin ngươi sẽ bỏ mặc ta gặp nguy hiểm, hừ hừ.”
Hai người có liên kết sinh mệnh với nhau, lại quen biết đến nay cũng hơn hai mươi năm rồi, Tiêu Thiên thừa hiểu rằng Hệ Thống có thể giận dỗi, mắng mỏ, chê bai thậm chí nhả rãnh hắn không thương tiếc, nhưng mặc kệ thì chắc chắn là sẽ không.
Nên là… ta làm liều á, ngươi theo thì theo, không theo thì theo!
Hạ được quyết tâm, rất nhanh tâm thần Tiêu Thiên liền chìm sâu vào tu luyện, chút xíu đều chẳng thèm quan tâm an nguy của chính mình. Một sự tin tưởng gần như tuyệt đối với Hệ Thống mà bản thân hắn cũng chưa từng nhận ra, hoặc có, nhưng lại không muốn thừa nhận mà thôi.
Đáng nhắc đến là, từ sau Đại hội Luyện Dược Sư đến nay, Tiêu Thiên đã dần hình thành thói quen sử dụng Tam Thập Tam Thiên Tụ Tinh Tán mỗi ba mươi ngày một lần, cho nên tốc độ tu luyện gấp ba lần dựa trên cơ sở là thiên phú cấp bảy của hắn đã sớm có khả năng bùng nổ lên một con số… có thể nói là hoàn toàn phi nhân loại. Đáng tiếc, mỗi lần tu luyện lại là một lần hắn phải áp chế chính mình không sử dụng tốc độ tối đa, bởi vì nếu không sẽ gây ra Khí Triều giống như Thanh Lân ngày đó và tạo thành nhiều hậu quả khôn lường.
Nhưng hiện tại thì chuyện đó không còn là vấn đề nữa!
Trong bối cảnh nguồn cung Huyền Hoàng Chi Khí gần như vô tận là một, an nguy lại có Hệ Thống chịu trách nhiệm là hai, đến mức hậu quả gì đó nếu có xảy ra cũng chẳng ảnh hưởng lớn như vậy nữa là ba, thì…
Ù! Ù! Ù!
Vù! Vù! Vù!
...ngại gì mà không làm!
Toàn thân phát ra ánh nguyệt quang dịu nhẹ, sau lưng một hư ảnh lốc xoáy khổng lồ lấp lánh tinh vân tham lam hấp thu Huyền Hoàng Chi Khí xung quanh là dị tượng có một không hai mà chỉ Tam Thập Tam Thiên Tụ Tinh