Không biết bao lâu sau.
“Ừmmm…” - Mỹ Đỗ Toa nhập nhèm tỉnh lại: “Nói nơi này là thánh địa tu luyện cũng không sai, nếu có thể… hả!?”
Vốn nữ vương bệ hạ còn đang vì tác dụng vượt bậc của Huyền Hoàng Chi Khí đối với việc tu luyện mà cảm thán không thôi, thì…
“Này! Ngươi làm gì đó, tên vô lại kia!?”
...ngay lập tức nàng đã nhịn không được la toáng lên sau khi nhìn rõ chuyện đang xảy ra trước mặt mình.
La lên cũng phải thôi, bởi vì đập vào mắt nàng giờ đây vậy mà lại là cảnh Tiêu Thiên… lột trần, lột truồng Mộc Ánh Tuyết, trong bối cảnh người sau hoàn toàn chìm sâu trong vô thức, đã vậy hàng này còn không ngừng mò tới mò lui, đỉnh đồi không tha, khe suối không thương một cách vô cùng hèn mọn.
Quan trọng hơn là, vì cái gì không mò bản nữ vương mà lại đi mò người khác!? Chẳng lẽ bản nữ vương không “ngon”!? Ủa… phi phi phi! Nghĩ cái gì tùm lum tùm la!?
“Ồ, ngươi tỉnh rồi à?” - Một mặt hậu tri hậu giác không nghe ra sự tức giận trong giọng Mỹ Đỗ Toa, Tiêu Thiên nói nhưng chẳng thèm ngoảnh đầu lại, chỉ tập trung vào công tác mò a mò của mình: “Huyền Hoàng Chi Khí ở đây nồng đậm như vậy, ta đang tranh thủ giúp tiểu Mộc hấp thu bị động thôi.”
“Hấp thu bị động là cái gì!?” - Vừa hỏi, Mỹ Đỗ Toa vừa lại gần muốn nhìn xem: “Cái này… thì ra là thế!”
Tình huống của Mộc Ánh Tuyết hiện tại là đang được đặt nằm ngửa trên mặt đất, vùng đan điền đứng thẳng bảy mũi ngân châm theo hình Bắc Đẩu Thất Tinh Trận, mỗi cây kim đều khẽ rung lên một tần số riêng biệt của chính mình, nhưng đồng thời lại hô ứng với nhau để cùng tỏa ra quang mang vàng đậm trầm thấp của Huyền Hoàng Chi Khí.
Còn việc Tiêu Thiên mò mẫm thân thể nàng thì chỉ đơn thuần là hắn đang dùng đấu khí ôn dưỡng những vùng da bị bỏng nặng nhất do axit tiêu hóa thôi, hoàn toàn không có chút ý tứ dâm ô nào ở đây cả.
“Cái kia… ta… ta giúp được gì không?” - Không rõ là xuất phát từ cảm giác có lỗi khi trách nhầm Tiêu Thiên, hay bởi vì nhìn hắn mò mẫm thân thể người khác không thuận mắt, mà nữ vương hạ bỗng nhiên ngập ngừng tỏ ý muốn tham gia.
“Cứ để ta, còn chút xíu nữa là xong rồi. Dù sao cũng cảm ơn ý tốt của ngươi.” - Tiêu Thiên khẽ lắc đầu: “Mà tình hình bên ngoài thế nào rồi? Ngươi không bị thương gì chứ?”
“Vô lại!” - Khẽ cong môi lẩm bẩm mắng Tiêu Thiên một tiếng, Mỹ Đỗ Toa mới nghiêm túc đáp: “Bị thương thì không, nhưng tại điểm tập kết phía bắc ta bị một con cá mập và một lão ô quy hai Đấu Hoàng sơ cấp đánh chặn, theo sau còn có một đám Đấu Vương và đại lượng binh tôm tướng cua. Không muốn hao tổn đấu khí vào việc vô ích nên ta chạy tới đây luôn.”
“Ồ, đám người kia cũng thông minh đấy nhỉ! Đáng tiếc, chạy theo xe bò hay chạy theo xe ngựa thì cuối cùng vẫn là chân trần chạy theo xe mà thôi.” - Tiêu Thiên khẽ cười nhạt.
Để cho rõ ràng thì phần thứ nhất trong kế hoạch của hai người là Mỹ Đỗ Toa sẽ lần lượt tấn công vào ba điểm tập kết ở phía nam, tây và bắc của đại đảo, vừa để tạo hỗn loạn che giấu đi chấn động do Tiêu Thiên khoan đất tạo thành, vừa lừa cho đám người của Cửu Sát Điện dồn về phía đông đảo để đánh chặn hành động thứ tư của nàng.
Nếu kế hoạch diễn ra hoàn mỹ theo tính toán, thì sau khi tấn công phía bắc xong, nữ vương bệ hạ sẽ lập tức đi theo Tiêu Thiên vào lòng đất, để mặc cánh đông không động đậy đến. Đây chính là ý tứ “chạy theo xe bò” của Tiêu Thiên.
Đáng tiếc, như đã nói thì kẻ địch của hai người cũng không phải là quá ngu khi đoán biết được mục tiêu thứ ba là ở phía bắc nên đã kéo người đến đây trực tiếp đánh chặn Mỹ Đỗ Toa, gián tiếp khiến kế hoạch của nàng và Tiêu Thiên bị gãy góc. “Chạy theo xe ngựa” chính là nói hành động này của phe Cửu Sát Chi Địa.
Nhưng mà “chạy theo xe nào thì cũng là chân trần chạy theo xe mà thôi”, bởi vì hoàn mỹ hay gãy góc thì kế hoạch Giương Đông Kích Tây vẫn có thể được tính là thành công khi đại lượng kẻ địch đã rời hang để lùa theo như vịt sau đuôi Mỹ Đỗ Toa, qua đó tạo điều kiện cho Tiêu Thiên đột nhập thành công.
Và khi mà điều kiện tiên quyết đã có, vậy kết thúc bước thứ nhất sớm để hội quân trong lòng đất với nhau cũng đâu có gì là sai hay tệ đâu.
Trở lại với hiện tại.
“Ngươi thì sao, tìm được cái gì chưa?”
“Chưa!” - Nghe được câu hỏi vào thẳng trọng tâm vấn đề từ Mỹ Đỗ Toa, Tiêu Thiên chỉ biết thở dài và lắc đầu ngao ngán: “Vừa xuống tới nơi ta đã quyết định lần theo dòng chảy của Huyền Hoàng Chi Khí hy vọng sẽ tìm thấy Huyền Hoàng Viêm, nhưng đi mãi cũng chẳng gặp khác biệt gì nên đành phải dừng lại chờ ngươi.”
“Có thể tính là một tin buồn a! Nhưng ít nhất cũng có được tin vui là nơi này không tồn tại nguy hiểm gì, nhỉ?”
“Chính xác là chưa phát hiện nguy hiểm gì thì đúng hơn.” - Tiêu Thiên tặc