“Hố cha Hệ Thống, ngươi hại chết ta rồi!”
“Tích… chết hay không thì chưa chắc, chứ không làm thì chắc chắn là phải bị Huyền Hoàng Viêm bào chết á.”
Đương nhiên Tiêu Thiên cũng biết Hệ Thống muốn giúp hắn giải quyết vấn đề chứ chẳng mang ác ý gì cả, chỉ là cái cách nó thực hiện lại… ngoài tầm kiểm soát đâu chỉ một tý a.
“Mà này, rốt cuộc thì vừa rồi ngươi làm gì Mỹ Đỗ Toa thế?”
“Tích… là ký chủ làm chứ.”
“Rõ ràng là ngươi làm!”
“Tích… ai làm cho nghĩ kỹ lại lần nữa rồi trả lời đấy.”
“Ngươi… coi như ngươi lợi hại!” - Cố gắng nhịn xuống cảm giác muốn giết người trong lòng, Tiêu Thiên siết chặt nắm đấm, một mặt nghiến răng nghiến lợi gằn giọng: “Vừa rồi xảy ra chuyện gì với Mỹ Đỗ Toa thế, Hệ Thống?”
“Tích… cho nàng mượn hỏa chủng Cốt Linh Lãnh Hỏa để tạm thời đột phá tới nửa bước Đấu Tông, đồng thời có thêm thủ đoạn trấn áp Huyền Hoàng Viêm thôi. Không có gì phức tạp cả.”
“À… như vậy cũng được!?”
Mặc dù đã đoán được đôi phần sau khi nhìn thấy Mỹ Đỗ Toa xuất ra Cốt Linh Lãnh Hỏa chống đỡ công kích của Huyền Hoàng Viêm, nhưng Tiêu Thiên thật sự không nghĩ ra Hệ Thống vậy mà chơi lớn đến mức này.
Trên thực tế, nửa bước Đấu Tông không phải là một cảnh giới gì cả. Nó chỉ là một cách nói để mô tả việc Mỹ Đỗ Toa vẫn chưa phải là Đấu Tông chân chính, nhưng nhờ sở hữu Cốt Linh Lãnh Hỏa mà nàng lại mạnh hơn chính mình ở Đấu Hoàng đỉnh phong.
Về phần lo lắng tình huống “nợ khó đòi” xảy ra, thì một là Mỹ Đỗ Toa không phải loại người như thế, hai nữa là đã dám cho người ta mượn thì chắc chắn Hệ Thống phải có cách đòi lại đồ đạc của nó, nên Tiêu Thiên hoàn toàn yên tâm.
Nhưng mà vẫn đề đáng nói ở đây là lỡ đâu nữ vương bệ hạ trở mặt đem chuyện “hắn” sàm sỡ nàng ra đòi công đạo, đến lúc đó sợ rằng hắn có nhảy xuống sông Hồng cũng rửa không hết tội a!
“Bộ muốn cho mượn hỏa chủng là nhất định phải dùng phương pháp… đó hả, Hệ Thống?”
“Tích… không phải cách duy nhất, nhưng là cách nhanh và hiệu quả nhất ở thời điểm hiện tại.”
“Ừm, ta hiểu rồi. Hy vọng nàng cũng sẽ hiểu.”
Lắc đầu thở dài, Tiêu Thiên quyết định… ngồi xuống nghỉ ngơi. Đuổi theo hai người kia chưa chắc đã kịp, mà kể cả kịp cũng chẳng có tác dụng gì, nên là thay vì làm việc vô ích thì nghỉ ngơi cho lại sức lát nữa tính đường lui ra còn hơn.
Đáng tiếc…
“Tích… cẩn thận!”
Vù! Ầm! Uỳnh! Uỳnh!
...phàm là chuyện trên đời, không phải cứ muốn là được.
Còn chưa kịp ngồi nóng đít, Tiêu Thiên đã phải bật dậy để nhào qua một bên, sát lại càng sát tránh thoát một đạo quyền ấn khổng lồ bất thình lình nhắm thẳng về phía hắn.
“Khụ… mẹ kiếp… khụ… khụ…” - Bụi bặm tan đi để lộ ra thân hình khá chật vật của Tiêu Thiên, cũng còn may là không có bị thương: “Lần sau ngươi báo sớm một chút được không, Hệ Thống?”
Hệ Thống không đáp, mà trên thực tế Tiêu Thiên cũng chẳng cần đáp án làm gì cả. Thay vào đó, hắn tập trung sự chú ý của mình về phía nơi quyền ấn kia phát ra, và rất nhanh thủ phạm liền lộ diện.
Là một quái nhân đầu rùa, đẳng cấp… Đấu Hoàng!
“Cmn!” - Hú lên một tiếng quái dị, Tiêu Thiên không nói hai lời liền quay đầu chạy.
Còn gì để nói khi mà rõ ràng đối phương đến đây là để giết hắn, trong bối cảnh Mỹ Đỗ Toa không ở và bản lĩnh cá nhân không đủ để chống cự, thì chạy là phương án duy nhất rồi.
“Chạy đi đâu!? Đứng lại cho ta!”
“Ngươi nói đứng lại là ta phải đứng lại hả, ngu ngốc!”
“Muốn chết!”
“Đâu có, ta muốn sống chứ không có muốn chết đâu!”
“Không muốn chết thì đừng chạy!”
“Ngươi đừng đuổi ta sẽ không chạy!”
“...”
Cứ như thế tình cảnh nguy hiểm nhưng lại khá… hài hước diễn ra khi một bên là ngọn đuốc sống không ngừng chạy, bên còn lại là một con người hình rùa đuổi sát sau lưng.
Tuy nhiên, thế giằng co cũng chẳng kéo dài được bao lâu, bởi vì một là đối phương nhanh hơn Tiêu Thiên, và hai nữa là…
Vù! Xẹttttt…
Vút! Ầm! Ầm! Ầm!
“Mẹ kiếp! Một Đấu Hoàng chưa đủ còn ở đâu chạy ra một đám Đấu Vương. Có cho người ta sống nữa hay không?”
...phe địch có viện binh.
Có Hệ Thống hỗ trợ nên Tiêu Thiên vẫn đủ khả năng tránh né hết các loại công kích năng lượng có, vũ khí có, thậm chí là phun nước, phun mực đều có, nhưng việc phải liên tục bẻ lái giữa đường lại khiến khoảng cách vốn không lấy gì làm xa xôi giữa hắn và quái nhân rùa sau lưng hắn càng lúc càng gần hơn.
Hay nói cách khác, là tình huống bây giờ đã bắt đầu trở nên thực sự nguy hiểm rồi đấy!
“Bạo Liệt Tiễn”
Ầm!
“Hệ Thống, ngươi định vị được Mỹ Đỗ Toa không!?” - Vừa để lại một mũi tên nhiễm dị hỏa có khả năng nổ mạnh xuống mặt đất nơi bản thân vừa chạy qua để cản chân đối phương, Tiêu Thiên vừa thở gấp: “Một mình ta trốn không thoát đám quái nhân này nổi rồi.”
“Tích… có thể, nhưng vô dụng. Xà Nữ kia đang bận đuổi theo Huyền Hoàng Viêm ngược hướng với ký chủ, và quan trọng là nàng chạy rất nhanh. Bây giờ ký chủ