Vù! Bịch! Bịch! Soạttttt…
“Khục… khụ… khụ…”
“Ồ, một tứ tinh Đấu Sư sâu kiến không chỉ chịu nổi công kích của bản lão tổ, mà vẫn còn có dư lực đi bảo vệ người khác. Tiểu tử này… thú vị a!”
“Ngươi… híttttt…”
Nghe được giọng nói xa lạ, Tiêu Thiên phải hết sức khó khăn mới có thể ngẩng đầu nhìn lên được chủ nhân của đôi chân trần nhầy nhụa dừng lại trước mặt mình. Và một nhìn này lập tức khiến một kẻ đã sống hai đời, thậm chí chết qua hai lần như hắn đều nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh, bởi vì đập vào đôi mắt đỏ bừng vì sung huyết do nội thương quá nặng giờ đây là một… “người quen”.
Davy Jones, thuyền trường con tàu Người Hà Lan Bay, nhân vật xuất hiện trong hai phần Cướp biển vùng Caribbean thứ hai và ba, chính là “người quen” mà Tiêu Thiên nghĩ đến ngay sau khi nhìn thấy tên quái nhân tự xưng “lão tổ” này.
Vẫn mang nhân hình như bao quái nhân khác, thiếu mất cánh tay trái càng cua mới giống trong phim, nhưng bộ râu dài tới bụng làm từ hàng trăm chiếc vòi bạch tuộc còn sống và động đậy, cùng làn da nhầy nhụa của loài lưỡng cư thì chắc chắn là không thể sai đi đâu được.
Tuy nhiên, ngoại hình có thể gọi là quen thuộc chỉ mới là một phần lý do khiến Tiêu Thiên hoảng sợ trước đối phương, còn nguyên nhân chính lại đến từ thực lực đã cao tới… Đấu Tông của hắn kìa.
Không sai! Hệ Thống có khả năng phân tích, tính toán, thậm chí mở rộng những gì ngũ giác Tiêu Thiên cảm nhận được rồi phản hồi kết quả ngược trở về cho ký chủ nó. Và từ thông tin chắc chắn không thể sai được hắn nghe từ người bạn già của mình, thì đẳng cấp quái nhân trước mặt này là nhất tinh Đấu Tông, một Tông Sư chân chính.
“Tiểu tử ngoại lai, ngươi muốn sống hay chết?”
Câu hỏi hắn vẫn hay dùng để trang bức trước mặt người khác hiện tại lại xuất hiện trên đầu mình, Tiêu Thiên bất giác cảm thấy thật buồn cười, nhưng hắn cười không nổi.
“Ta… khụ… ta… muốn… sống…”
“Tốt! Vậy bản lão tổ hỏi ngươi, làm sao các ngươi biết nơi này tồn tại?”
“Chúng ta… khụ… đi lạc… trên biển… trong lúc vô tình…”
“Nhảm nhí!”
Bụp! Soạt! Soạt!
“Aaaaa…”
Quái nhân bạch tuộc quát lớn, một bàn chân của hắn giẫm lên một bên mặt Tiêu Thiên, thậm chí còn không ngừng day qua day lại khiến người sau đau đớn đến mức la lớn liên hồi.
“Còn nói nhảm lần thứ hai là hồn lìa khỏi xác, nghe rõ chưa, tiểu tử?”
“Nghe… khụ… nghe rõ…” - Tanh tưởi và nhầy nhụa, đau đớn và nhục nhã, nhưng vì mạng sống Tiêu Thiên vẫn phải cắn răng trả lời.
“Bản lão tổ hỏi lại, làm sao các ngươi biết nơi này tồn tại?”
“Ch-Chúng ta… đọc được… khụ… trên… một quyển sách… cổ…”
“Sách à!? Các ngươi có tổng cộng bao nhiêu người?”
“Chỉ… chỉ ba… ba người… chúng ta… khụ…”
“Mục đích các ngươi đến đây là gì?”
“Huyền… Huyền Hoàng… Chi Khí…”
Soạt! Soạt!
“Aaaaa…”
“Thật chỉ là Huyền Hoàng Chi Khí sao?” - Bàn chân nãy giờ vẫn chưa từng bỏ ra khỏi mặt Tiêu Thiên của quái nhân bạch tuộc lại ấn xuống và day qua day lại: “Ta thì lại nghĩ các ngươi đến đây là vì Huyền Hoàng Viêm đấy, tiểu tử?”
“Huyền… Huyền Hoàng Viêm… khụ… là một bất ngờ… chúng ta… khụ… chúng ta… chỉ biết…. ở đây có… Huyền Hoàng… Chi Khí… khụ…”
Nếu câu trả lời này của Tiêu Thiên không đi kèm với hành động hắn ngồi xuống tu luyện giữa đường, kéo theo Mỹ Đỗ Toa cũng làm điều tương tự cách đây vài giờ, thì tính thuyết phục của nó hoàn toàn không có.
Nhưng… nói sao nhỉ, là hay không bằng hên a!
Dưới chân vẫn không ngừng dẫm, quái nhân bạch tuộc dùng ánh mắt lạnh lùng mà nghiền ngẫm nhìn thật kỹ Tiêu Thiên. Đối với hắn mà nói, trừ bỏ “nửa bước Đấu Tông” Mỹ Đỗ Toa với Cốt Linh Lãnh Hỏa khá là áp lực ra, thì hai kẻ còn lại đều có thể xem như không tồn tại. Thế nhưng giết chết rồi vứt xác đi, ngược lại là sẽ không có tác dụng tốt bằng việc dùng hai con kiến hôi này làm công cụ nhử mồi và trấn áp cô nàng Xà Nữ kia. Dù sao chính mắt hắn đã nhìn thấy nàng và tiểu tử nhân loại này hôn nhau thắm thiết giữa chiến trường cơ mà.
“Cũng được. Tạm thời bản lão tổ tin ngươi.” - Nghĩ thông, quái nhân bạch tuộc nhấc chân ra khỏi mặt Tiêu Thiên, đồng thời quay người nói: “Các ngươi canh giữ hắn, cẩn thận một chút đừng để xảy ra sai lầm.”
“Tuân lệnh lão tổ.”
Cúi lưng rất thấp và cung kính đáp lời, quái nhân đầu rùa quay người hất cằm ra hiệu cho hai quái nhân Đấu Vương một đầu tôm, một đầu cua tới khống chế Tiêu Thiên cùng Mộc Ánh Tuyết. Và… biến cố bắt đầu xảy ra.
Chỉ thấy…
“Tuyết nhi!”
Phừng! Ù! Ù! Ù!
Phụttttt…
...ngay khi hai quái nhân tôm và cua tiến đến đủ gần, Tiêu Thiên bỗng nhiên la lớn một tiếng, đồng thời toàn thân hắn cũng bùng lên dữ dội ngọn lửa màu xanh lam ngọc của Thanh Liên Địa Tâm Hỏa. Cùng lúc đó, Mộc Ánh Tuyết vẫn luôn ngủ ngon từ trước khi cả đám đột nhập vào đây đến giờ bất thình lình mở mắt và phun ra đại lượng máu tươi.
Khác với những lần trước đó, tình