Mạc Chí Thanh có một đứa em gái kém 5 tuổi, và thành thật mà nói, anh không thích con bé đó một tý nào.
Hồi mới sinh, nó trắng trẻo mập mập, nhìn dễ thương lắm.
Chí Thanh 5 tuổi thấy là ưng liền, còn ra dáng một ông cụ non khen mẹ đẻ khéo.
Chí Thanh thích nhất là được chọt chọt cái má phúng phính của em gái, đam mê nhất là việc chọc em gái bật cười khúc khích.
Ngại nhất là việc em gái gào khóc, thề tiếng khóc của trẻ con nó cao mà vang, đến giờ anh vẫn còn sợ.
Chí Thanh cứ nghĩ, em gái càng lớn sẽ càng đáng yêu.
Nhưng không, con bé lớn lên lạ lắm.
Thường xuyên nói bản thân nhìn thấy những thứ đáng sợ.
Con bé cũng rất dễ bị giật mình, hoảng sợ mà bật khóc.
Những biểu hiện này khiến cho mọi người bao gồm cả anh đều cảm thấy con bé rất phiền phức, ít nhiều sinh ra chán ghét.
Đó cũng là nguyên nhân vì sao mà ngay sau khi bố mất, mẹ liền để con bé cho ông nội nuông dưỡng.
Kể từ đó, Chí Thanh cũng chưa từng gặp lại em gái dù chỉ một lần.
Con bé giống như biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời của anh.
Cho đến ngày mà mẹ tìm được bến đỗ mới.
Và anh phải sang Mĩ cùng với mẹ, thì hình bóng nhạt nhoà của Khánh Vân đã xuất hiện trong đầu Chí Thanh.
" mẹ không đưa con Vân theo à?"
Chí Thanh nhớ, gương mặt của mặt mẹ lúc đó nhăn lại đầy khó chịu, cậu chưa từng nghĩ đây sẽ là biểu cảm mà một người mẹ sẽ dùng với con cái của mình.
" mang theo để bị làm phiền tiếp à!”
Cùng với lời nói lạnh lùng, khiến Chí Thanh bất giác cảm thấy thương cho đứa em của mình.
Ngày hôm sau, anh cùng mẹ rời khỏi Việt Nam.
Bỏ lại ở quê hương một người con, một người em gái.
Cả hai không biết, chính hành động này đã đập tan nát chút hi vọng yếu ớt trong tim của đứa trẻ ấy.
Chí Thanh rôm rả nói chuyện với mẹ nhưng cũng kín đáo nhìn em gái qua gương chiếu hậu.
Con bé từ đầu đến cuối vẫn thuỷ chung ngắm nhìn cảnh vật.
6 năm không gặp, em gái lớn hơn rất nhiều.
Nhìn cũng trưởng thành hơn, trông chẳng giống đứa trẻ hay khóc vẫn luôn tồn tại trong trí nhớ của anh.
Chí Thanh tử hỏi, rõ ràng là ngay trước mắt, nhưng sao anh lại có cảm giác khoảng cách của cả hai còn xa hơn khoảng cách từ Mĩ đến Viêt Nam vậy.
Tôi nhìn đường phố phủ đầy tuyết trắng, nhìn những quán cafe, những con người đang bận lên lớp áo dầy cộm đã giữ ấm.
Trong lòng tự hỏi, ông tướng kia còn muốn nhín đến bao giờ nữa đây.
" em gái nhỏ thay vì nhìn những thứ nhàm chán kia thì em có thể nhìn anh nè."
Gia Khánh bĩu môi nói.
Tên quỷ vừa làm nũng vừa để mắt đến ma nữ đang đu bám trên người Chí Thanh.
1 quỷ, 1 ma cứ trưng mắt nhìn nhau.
Tôi nhìn mà ngán ngẩm lắc đầu.
" mấy năm sống ở Việt Nam như nào?"
Có vẻ như cảm thấy tôi quá im lặng, cho nên Chí Thanh mới gợi chủ đề.
" bình thường."
Ngoài việc phải đặt mạng sống của mình vào nguy hiểm, nai lưng kiếm tiền