Chí Thanh nhanh chóng tách khỏi cái ôm, hướng về phía tôi quan sát.
Anh ta dường như muốn nói đó, nhưng lại ngập ngừng không chịu phun ra.
Tôi cũng quan sát anh ta, đúng hơn là quan sát ma nữ đang đu bám trên người ta.
Ma nữ này tử khí rất nặng, sắp hoá thành tử linh đến nơi rồi.
Đừng nói Mạc Chí Thanh đi hại con gái nhà lành để rồi bị ám nhé.
" tao dẫn mày lên phòng..."
Chí Thanh đột nhiên nói, một nhà ba người đằng kia cũng dường như nhận ra là ở đây còn có tôi, cho nên đã quay sang nhìn.
Trông thấy Chí Thanh định chạm vào vali của tôi, Gia Khánh nhanh tay kéo nó ra xa.
" cái..."
Một chiếc vali tự di chuyển có làm bạn thấy hoang mang, nhìn mặt Chí Thanh thì tôi xin trả lời là có.
" anh dẫn tôi lên phòng là được rồi..."
Tôi chạm vào chiếc vali đồng thời cũng là chạm vào tay Gia Khánh, từ tốn nói với Chí Thanh.
“ à ừm...."
Chí Thanh ậm ờ rồi liền dẫn tôi đi.
Một nhà ba người kia từ đầu vẫn chỉ đứng quan sát, à có bé gái là nheo mắt nhìn chằm chằm tôi, sau đó dang tay đứng chắn trước mẹ.
Sợ tôi cướp à?! Xin người, có cho không thì đây cũng cóc thèm.
Phòng của tôi nằm ở tầng hai, cụ thể là ở cuối hành lang và ở cạnh phòng của Chí Thanh.
" đây trước là phòng của bảo mẫu cho nên có hơi trống, nhưng đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi."
Chí Thanh nói xong liền mở cửa, tôi lơ đễnh đánh giá căn phòng.
Rộng rãi và đơn giản.
Ngoài mộr chiếc giường lớn và một chiếc tủ quần áo ra thì không có gì.
Căn phòng lấy tông màu chủ đạo là xám và trắng, mang lại cảm giác lạnh.
“ cảm ơn, bây giờ tôi muốn ngủ một giấc.
Bữa tối đừng gọi dậy, tôi không ăn đâu."
Tôi, thực chất là Gia Khánh đẩy chiếc vali vào trong góc phòng.
" à, nếu mày cần gì thì có thể bảo tao hoặc mẹ!"
" đã biết."
Nói xong liền đóng cửa lại, sau khi không nhìn thấy gương mặt của Chí Thanh nữa thì tâm trạng mới tươi tỉnh hơn đôi chút.
Tôi hướng chiếc giường rồi nằm phịch xuống, vùi mình vào chăn bông ấm áp.
" em gái nhỏ, cẩn thận đụng vào vết thương đấy."
Gia Khánh nhìn thấy liền nhắc nhở.
Đổi lại là một tiếng ừm của tôi.
" em gái nhỏ có định giải quyết ma nữ kia không?"
" có, và đấy coi như trả phí ở nhờ."
Em tôi nhắm mắt rồi chậm chạp đáp lại Gia Khánh.
Tên quỷ im lặng một lúc, sau đó lại cất tiếng.
" không biết vì sao nhưng anh cảm thấy con gà đỏ chói kia rất quen mắt...."
Gia Khánh vừa dứt lời thì tôi liền bật dậy nhìn hắn ta.
Con gà đỏ chói là Chí Thanh đúng không! Con mẹ nó, đừng nói anh ta liền quan đến việc Gia Khánh bị giết đấy nhé, tên tội đồ này nữa.
Hại con gái nhà người ta chưa đủ à?!
" nhưng mà anh không muốn giết tên này,