Ngự Thiên Dung lạnh lùng nhìn hắn, “Ta thực không rõ, ta và ngươi tính ra không gặp mặt được mấy lần, vì sao nàng lại cảm thấy ta câu dẫn ngươi? Hay là người nào đó ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, sau đó bị nữ nhân trong nhà phát hiện, nên mới đổ tội lên người ta?”
Ách! Bùi Nhược Thần trừng lớn mắt nhìn nữ nhân trước mắt, nàng sao có thể nghĩ như vậy a? Cốc Vân nghĩ cái gì đó là chuyện của nàng ta, sao lại xách đến hắn? “Ngươi ngốc a!”
“Hừ, ai biết ngươi có phải là một tên ngụy quân tử hay không!”
“Ngươi!” Bùi Nhược Thần thực không nói gì nổi, những khi nữ nhân không phân rõ phải trái đều ăn nói lung tung như vậy sao?
Bỗng nhiên Ngự Thiên Dung thu hồi vẻ tức giận, vẻ mặt hàn sương nhìn hắn, “Bây giờ, ta nhắc nhở ngươi, nếu nàng còn dám mạo phạm ta, hoặc là Hội Họa Viên của ta, ta sẽ không hạ thủ lưu tình.
Ngươi tốt nhất về nhà canh chừng nữ nhân nhà mình cho tốt, bằng không, ta mặc kệ đứa nhỏ trong bụng nàng có phải là con của ngươi hay không, đều giết không tha!”
Nói đến đứa nhỏ, ánh mắt Bùi Nhược Thần trầm xuống, bất quá, hắn vẫn im lặng không ra tiếng.
“Uy, nói chuyện với ngươi a!” Ngự Thiên Dung thấy hắn không mở miệng càng thêm nổi nóng, người này cũng quá mức, phát hiện lão bà nhà mình đi giết người, còn có thể lãnh đạm như thế! Đáng giận!
Ngự Thiên Dung thân ảnh chợt lóe, thằng nhãi ranh nhà ngươi đã không để ý tới lời của ta, ta đây cần gì phải để ý tới ngươi!
“Ngự Thiên Dung!” Bùi Nhược Thần vội vàng lắc mình đuổi theo.
Đáng tiếc Ngự Thiên Dung căn bản không thèm nghe hắn, trực tiếp bỏ chạy.
Bùi Nhược Thần vốn đã biết khinh công của mình không bằng Ngự Thiên Dung, giờ mới thấy thực buồn bực, bởi vì, Ngự Thiên Dung căn bản không cần giao thủ với hắn, chỉ cần chạy lấy người đã là một cái đại nguy hiểm với hắn!
Bỗng nhiên, Ngự Thiên Dung đang đi phía trước lại dừng lại, Bùi Nhược Thần trong lòng vui vẻ, vội vàng chạy lên, vừa mới đứng vững thì nghe giọng nói lạnh lùng của Ngự Thiên Dung truyền đến, “Cốc gia ở đâu?”
“Ngươi không biết?” Bùi Nhược Thần kỳ quái nhìn nàng, Cốc phủ, là phủ của đương triều Thừa tướng a, nàng cư nhiên không biết?
Ngự Thiên Dung liếc trắng mắt, “Ta đã nói là quên hết mọi chuyện cũ, làm sao biết nhà ai ở đâu a, Cốc phủ cũng không phải hoàng cung, ta không biết thì có gì kỳ quái!”
Mất trí nhớ? Nga, còn có lý do hay ho này a! Bùi Nhược Thần có chút không nói gì nổi, đưa tay chỉ về hướng tây nam, “Bên kia, tòa trang viên lớn nhất chính là phủ Thừa tướng.
Ngươi định đi làm cái gì?”
“Hừ, diệt cả nhà nhạc phụ nhà ngươi!”
A? Bùi Nhược Thần nhìn nàng như nhìn thấy quái vật, “Ngươi choáng váng? Phủ Thừa tướng là nơi mà ngươi nói diệt là có thể diệt?”
Nếu Cốc Vân ở đây nghe được câu này, nhất định sẽ tức đến hộc máu, đứa con rể này khi nghe tin nhà mẹ đẻ của lão bà mình sắp bị người ta diệt môn, không những không duy hộ mà còn lo lắng cho sự an nguy của kẻ đang chuẩn bị đi diệt môn, thật sự là buồn cười!
“Ngươi mới là đồ ngốc, ta chỉ là tùy tiện nói nói mà thôi, bất quá vẫn là phải đi, nếu không dọa bọn họ một chút, bọn họ làm sao biết bản thân đã lộ hành tung?” Ngự Thiên Dung thở dài, “Vì sao ta lại phải đắc tội nhiều người như vậy a?”
Trầm mê một hồi lại lắc đầu, “Không đúng, hẳn là Ngự Thiên Dung trước kia vì sao lại đắc tội nhiều người như vậy? Khiến